“Siêu Phàm Ma thần hội, ai cũng rất ít đến Ma thần hội, ta ở đây theo dõi ba năm chín tháng, tổng cộng chỉ phát hiện năm Siêu Phàm!” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng lắc đầu, ngẫm lại cũng có thể lý giải, Siêu Phàm Ma thần hội bình thường vẫn lấy thân phận ‘Siêu Phàm Hạ tộc’ ngụy trang, ở dưới tình huống không cần thiết, không đến Ma thần hội cũng bình thường.
Giống mình, cũng rất ít đi Thủy Nguyên đạo quan.
“Mới năm tên.” Đông Bá Tuyết Ưng vẫn có chút không hài lòng, trừ Đại tế ti Tịch Vân, Tư Đồ Hồng, mới phát hiện cũng chỉ có ba kẻ mà thôi.
“Ừm?” Mắt Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên sáng ngời.
Ở trong gian điện màu máu.
Tịch Vân khoanh chân ngồi ở trên cái ngai báu rộng rãi kia, lân giáp ngoài thân lóe ra ánh sáng lạnh lẽo u ám, trên hai cái sừng nhọn ở đỉnh đầu có các vòng hoa văn, toàn bộ ma thể khí tức cường đại hùng hồn, chỉ sợ chỉ bằng vào một khối ma thể này đã có tư cách xếp vào mười hạng đầu Bán Thần bảng! Pháp môn tu hành hắc ám ma lực các ma thần truyền xuống, cũng có mạnh có yếu.
Trong truyền thuyết ở hắc ám thâm uyên, pháp môn đỉnh cao nhất tu hành ra ma thể, so với thượng vị ác ma trời sinh còn hoàn mỹ hơn.
Huyết mạch thiên phú chung quy là có cực hạn, mà tu hành là vô hạn!
“Hô ~~~” Tịch Vân bỗng thong thả thở ra một hơi thật dài, toàn bộ gian điện màu máu đều là một mảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280166/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.