“Đương nhiên không có hy vọng.” Bộc Dương Ba cười nhạo, “Các Siêu Phàm, có rất nhiều đều từng có thê tử, chỉ là thê tử chết già thôi! Thua Đông Bá sư đệ, ta tâm phục khẩu phục, Đông Bá sư đệ làm người tốt, lại trẻ tuổi... Ồ, cẩn thận tính một chút, Đông Bá sư đệ hẳn là so với Dư sư muội còn nhỏ hơn ba tuổi nhỉ.”
“Đúng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Nhưng lúc Tuyết Ưng sư huynh danh chấn quận Thanh Hà, chém giết Hạng Bàng Vân, ta còn chỉ là một pháp sư Ngân Nguyệt.” Dư Tĩnh Thu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng nói, trong mắt phát sáng.
Cảm tình của nàng với Đông Bá Tuyết Ưng có chút phức tạp.
Năm đó là lúc tuyệt vọng đã cứu nàng, đã khắc thật sâu ở trong lòng nàng, ít nhất khiến nàng khó có thể quên đi! Về sau cũng thường xuyên nghe được tin tức Đông Bá Tuyết Ưng, đặc lúc tưởng rằng Đông Bá Tuyết Ưng chết, nàng cũng đau lòng rất lâu.
Về sau ở Hạ Đô thành, lại nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng thành Siêu Phàm! Thậm chí Siêu Phàm sinh tử chiến cũng chói mắt như vậy.
Thiên tài!
Xuất sắc!
Trong lòng nàng khâm phục nhất chính là Đông Bá Tuyết Ưng, tuy trong Siêu Phàm còn có tồn tại cường đại hơn, thậm chí tồn tại Bán Thần! Nhưng nàng là nhìn Đông Bá Tuyết Ưng không ngừng quật khởi, cho nên loại tâm tình ‘sùng bái’ này cũng tự nhiên mà vậy dựng dưỡng thành, đặc biệt nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng cùng các Siêu Phàm khác bay trên trời cao cười nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280037/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.