Dư Tĩnh Thu bước vào đại điện, ánh mắt đảo qua, liền dừng ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, khóe miệng nàng mang một tia cười.
Rốt cuộc... Ta cũng thành Siêu Phàm, có thể sóng vai đứng chung một chỗ với ngươi rồi.
Các Siêu Phàm cảm ứng đều sâu sắc cỡ nào? Mọi người đều nháy mắt xác định, Tĩnh Thu pháp sư giờ phút này đang nhìn Đông Bá Tuyết Ưng!
Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm nhận được, ánh mắt hai người va chạm.
Loại tư vị này...
Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy nhịp tim tăng tốc.
“Tĩnh Thu muội tử đang nhìn chằm chằm Tuyết Ưng lão đệ, oa, hai người bọn họ đều là quận Thanh Hà nhỉ, chậc chậc chậc... Chỉ sợ có chuyện xưa.” Bành Sơn cười trêu.
“Ta thấy cũng có chuyện xưa, xem ánh mắt Tĩnh Thu muội tử, xem vẻ mặt Tuyết Ưng đệ đệ, ô ô... Ta cũng sắp cảm động rơi lệ rồi.” Trình Linh Thục liền nói.
Đông Bá Tuyết Ưng bị nói đến mức có chút ngượng ngùng.
Dư Tĩnh Thu mỉm cười: “Đông Bá Tuyết Ưng từng cứu mạng ta.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân?” Bành Sơn trừng mắt.
“Thật sự có chuyện xưa.” Trì Khâu Bạch cũng lắc đầu.
“Tĩnh Thu, ngươi ngồi xuống trước.” Hải Như Chân nói.
“Vâng, sư phụ.” Dư Tĩnh Thu nói, ngoan ngoãn đến một bên vào ngồi.
Bành Sơn vội hô: “Tuyết Ưng lão đệ, ngươi đừng im lặng chứ, mau nói, rốt cuộc là chuyện gì, anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào?”
“Ta lúc trước vừa vặn nhận cùng nhiệm vụ cấp Hắc Thiết với Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280032/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.