Cho tới bây giờ đều chỉ có Thế tử Điện hạ đùa giỡn người khác, làm gì có chuyện bị người khác đùa giỡn? Huống chi, Bạch Hồ Nhi lại còn là nam nhân!
Từ Phượng Niên chỉ cảm thấy buồn từ đó đến giờ, dù có đổi được Xuân Lôi đao cũng không phải làm đối thủ của Bạch Hồ Nhi, hắn lập tức có ý muốn đi bế quan luyện đao, luyện mấy trăm năm, còn sợ luyện không thành vô địch thiên hạ? Thế tử Điện hạ chán nản nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn lại loại thôi miên bản thân này. Bạch Hồ Nhi phối hợp uống rượu, mắt phượng thoáng nhìn Từ Vô Lại đang kinh ngạc, trong lòng chỉ có một cái thư sướng, hai bầu rượu uống vào bụng là ấm, lời nói vừa nói ra khỏi miệng, lại ấm lòng, khó trách năm đó Từ ăn mày trên đường du hành dù cho nghèo rớt mùng tơi như vậy vẫn mạnh miệng, một số thời khắc, ngôn ngữ còn có thể sắc hơn cả lưỡi kiếm, tựa hồ so với Tú Đông và Xuân Lôi còn muốn sắc bén hơn.
Bạch Hồ Nhi uống xong rượu, hai bầu rượu rỗng được đặt dưới chân, nhìn về phía mặt hồ, mỉm cười nói: "Đêm hôm đó « Huy hoàng Bắc Lương trấn linh ca » ta nghe, từ điền không sai, chỉ là phổ nhạc có chút không đủ sức, lãng phí 1,008 chữ."
Từ Phượng Niên chỉ chỉ mình, cười khan nói: "Thứ lỗi, chính là bản Thế tử phổ khúc."
Bạch Hồ Nhi đánh một quyền, "Ta khó mà nói, đó là bởi vì có từ châu ngọc phía trước, nếu từ khúc của ngươi chỉ tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-trung-han-dao-hanh/2625199/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.