Đạo giáo có ba mươi sáu động, và bảy mươi hai phúc địa, trước kia lão thần tiên đã « Vân Tập Cung Phủ Đồ » đi sâu vào lòng người, Long Hổ sơn lúc ấy chỉ vừa bị liệt vào hai mươi sáu đạo giáo phúc địa, càng là không có một động thiên, so với núi Võ Đang thì kém hơn nhiều, nhưng từ khi trở thành đạo giáo của Triều đình, vị Thiên Sư họ triệu của Long Hổ sơn thực hiện diễn giáo và truyền bá, đến nay cha truyền con nối đã bốn mươi thế hệ, mỗi vị thiên sư đều được cáo mệnh sắc phong của triều đình, ngoại trừ gia tăng thêm thiên sư phong hào, còn chức quan cũng đến nhất nhị phẩm, nhận lệnh nhân cận, cùng hoàng đế truyền thụ dưỡng sinh khử bệnh.
Thế hệ Đại thiên sư Triệu Đan Hà, cùng đại tế tửu cở Thượng Âm học cung cùng nhau trở thành quốc sư, thiên sư đời trước vẫn chỉ là chưởng quản phụ trách giáo sự địa đạo Giang Nam, thế hệ này phụ trách giáo vụ đạo giáo của thiên hạ, cấp bậc nhất phẩm, quyền lực ngang với vương hầu, dành được danh tiếng tốt đẹp.
Tiêu Diêu Quan trên Long Hổ sơn là một tòa tiểu quan, nhân khẩu mỏng manh, càng chưa nói tới hương hỏa, đại khái là Thiên Sư phủ nhìn không được, không muốn trên ngọn núi dài lâu này sẽ mãi nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể mỗi tháng được cứu tế chút ngân lượng, Tiêu Diêu Quan vốn không thuộc Đạo Đình của Long Hổ, hai đời trước mới được chuyển giao với danh nghĩa Thiên Sư, đến tận đây, Long Hổ sơn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-trung-han-dao-hanh/2625195/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.