Ta là trưởng nữ Nhạc gia, gọi là NhạcThanh, năm nay hình như sáu tuổi, không nhớ rõ lắm, ai mà biết được? Dù saocũng không có người nào vì loại chuyện này mà đau khổ.
Nhạc gia có tiền. Đó là sự thật. Bọn ngườitrong nhà từ trên xuống dưới đều gọi ta một tiếng “Đại tiểu thư”, bất quá, lúchọ gọi thế thì gương mặt mang theo không ít phần chế giễu. Trước kia ta từngnghe hai nha hoàn trong bếp nói qua, vốn dĩ mẫu thân sau khi sinh ra ta đã quađời, lúc ấy nàng là chính thê. Nhị nương khoảng một năm sau liền sinh hạ tiểuđệ, hiện tại là chính thê của Nhạc lão gia.
Nhị nương xem ta như không tồn tại, khôngđánh cũng không mắng. Phụ thân là người làm ăn, bề bộn nhiều việc, quanh nămsuốt tháng đều ở bên ngoài, rất ít khi gặp mặt. Cho dù có gặp mặt, phụ thânchẳng qua là liếc nhìn ta một cái, hết! Bởi vì Nhạc gia còn có thể cung cấp chota cái ăn cái mặc nên ta vô cùng biết ơn, ngàn vạn lần cảm tạ.
Lại nói tiếp, trong nhà này người duy nhấtcoi trọng ta e là chỉ có tiểu đệ, người đang cưỡi lên lưng ta và không ngừnghuy động roi thúc giục ta bò nhanh hơn một chút. Hắn quả thật rất thông minh,học cái gì liền thông suốt rất nhanh. Ví dụ như chuyện này đây, hắn muốn họccưỡi ngựa, Nhị nương bảo rất nguy hiểm nên không cho phép, tiểu đệ rất nhanhnghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhìn xem, hiện tại không phải hắn đang rấtcao hứng đó sao? Một chút cũng không làm cho người ta lo lắng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390440/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.