Xe ngựa lắc lư rời khỏi Phong phủ, bánh xenghiền nát cát sỏi dưới mặt đường tạo nên thanh âm lách cách. Ta ngồi trong xecuốn tới cuốn lui chỉ đao, những ngón tay vô thức tuân theo thói quen chà miếtlên lưỡi dao mỏng như sợi tơ, tâm tình của ta cũng theo đó mà bình tĩnh trởlại. Lúc xuất môn ta rất muốn trông thấy Bàn nương, không có ý tứ gì khác, tachỉ muốn nói một lời cảm tạ. Về phần tại sao muốn cảm tạ thì ngay cả ta cũngkhông hiểu được. Nhưng sau khi hỏi thăm vài người, ai cũng bảo là không nhìnthấy nàng, ta đành tiếc nuối rời đi, chỉ sợ sau này không thể gặp lại. Haiz… khônggặp cũng tốt, gặp rồi lại không biết nói gì, buồn chỉ thêm buồn, tội gì…Chủ ý của Diên Tử cùng Tam Thiếu ta có thểđoán được vài phần, muốn diễn trò “hồng nhan họa thủy” sao? Ha ha, vô luận làthành hay bại, ta đã được chỉ định đảm nhận vai “họa thủy” rồi. Thanh danh đốivới ta thật sự không quan trọng, nhưng loại mưu kế này… bọn họ nghĩ có thể lừangười sao? Bọn họ đều là “người thành tinh”, khi lập mưu tính kế cũng khôngphải loại người suy nghĩ hời hợt, mưu kế này ngay cả ta liếc mắt một cái cũngcó thể nhìn ra thì đối với bọn họ có tác dụng sao? Hay là ta vẫn chỉ nhìn thấymột nửa? Nói vậy một nửa còn lại là gì? Tam Thiếu muốn gì ở ta? Nếu Tam Thiếukhông tính kế, vậy Diên Tử thì sao? Hắn có thể buông tay? Xem ra hắn quả thậtcó chút chân tình, đáng tiếc loại chân tình này đối với ta mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390396/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.