Tưởng như đã thật lâu không được ngủ, mộtđêm này ta ngủ thật say, ngủ như không bao giờ muốn tỉnh lại.
Ta còn sống, sau khi trợn mắt thức dậy thìđây là điều đầu tiên ta nhận ra. Từng trận chua xót đánh úp lại, tựa như thờigian đã trôi qua mấy đời.
“Nguyệt Nhi, tỉnh rồi sao? Cảm giác táisinh làm người như thế nào?”
Là Vũ Nhân, hắn vẫn còn ở lại đây. Ta hướngmắt nhìn về phía thanh âm phát ra, nam tử ôn nhu như ngọc kia lúc này dường nhưđã già đi mười tuổi, vẻ mặt đầy tang thương. Ta giật khóe môi, quả thật muốntặng hắn một nụ cười tươi, chỉ là nụ cười này nói thế nào cũng không biểu lộđúng bản chất.
“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi định nằm đến khi nào?Ta nhận thua, mau đứng lên thay đổi bộ đồ hóa trang này đi”
Tam Thiếu, hết thảy nghi ngờ oán hận vớihắn đều theo một câu này trôi theo dòng nước. Hắn nói hắn nhận thua. Một kẻ đãtừng hăng hái thề đoạt thiên hạ lại đứng trước giường ta nhận thua. Ta há hốc,từng giọt nước mắt lăn xuống. Ta thắng, thắng tỉ bỉ, thắng xấu xa!
Ta đờ đẫn vươn tay, sau lai phát hiện haybày tay trống không thiếu mất một vật. Ta ngẩng đầu, Vũ Nhân vừa chua xót vừathoái mái nói, “Tìm nó sao? Cầm đi, ta đã viết giúp ngươi rồi!”.
Ta thẩn thờ tiếp nhận, chờ sau khi đọc rõràng nội dung trong đó, ngàn cân gánh nặng đột ngột tiêu tan, ta nhất thời khócnấc lên. Hoàng Thượng, ta làm được rồi. Phụ thân, người có trông thấy không? Tađã làm được, nguyện vọng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390338/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.