Không yêu nên không hận sao?…
“Thiếu gia, bọn họ chính là những nha đầumới mua về để hầu hạ ngài “thượng dược”, đều là nữ tử đã phá thân nhưng chưaxuất giá, ta vội đến đây để đưa ngài đến xem qua”. Quản gia chỉ ra ngoài cửasổ, ở một nơi không xa có vài cô nương tuổi còn trẻ đang được quản sự nhũ mẫudẫn vòng qua giả sơn để đi đến Bắc viện. Khoảng ba bốn người, bọn họ đều rấttrẻ, vì cách khá xa nên không nhìn rõ dung mạo.
Thật không biết nói gì cho phải, lão quảngia này đã ở trong phủ hơn ba mươi năm, nhìn ta lớn lên, trong mắt ta lão chínhlà trưởng bối. Thật sự rất trung thành, aiz, phải nói là rất trung thành! Hainăm nay, bọn nha đầu trong phủ hết mua rồi lại bán, bán rồi mua, tới tới luilui như vậy lão thật sự không biết mệt a! Quên đi, ta trừng mắt liếc nhìn lãongoan đồng một cái, ý tứ theo sau đó dĩ nhiên lão phải biết: ta không cao hứng!
Tiểu lão đầu căn bản không xem cái liếc mắtcủa ta ra gì. Toàn phủ chỉ có một mình lão dám hành sự như vậy. Nhìn thấy takhông để ý, lão còn có chút bất mãn, ngũ quan đen thành một khối, “Thiếu gia,ngài không nhìn sao?”
“Phúc bá, hai ba năm rồi, không cảm thấyphiền sao?”.
“Thiếu gia, chi bằng ngài cưới thê tử đi,hoặc là mua vài tiểu thiếp, lão nô sẽ không cần mệt mỏi thế này nữa”, bản tínhcố chấp của Phúc bá lại nổi lên, râu mép run run, đó là dấu hiệu cho biết lãosắp sửa hoài niệm, “Ngài cũng đã trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390334/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.