- - Ánh sáng mặt trời chiếu vào giữa căn phòng, khóe mắt Vân Hi có chút giật giật.
Ngay lập tức, đôi mắt mờ mịt của nàng chậm rãi mở ra, trong đôi mắt ấy vẫn tràn đầy vẻ đơn thuần, đôi mắt vô cùng tinh khiết, tựa như một chiếc giếng sâu mà trong suốt.
- Ưm…!
Một thanh âm nhu hòa liền vang lên, Vân Hi bóp trán tự hỏi, sao nàng vẫn còn sống? Nàng còn nhớ như in tình cảnh lúc trước, nó như đang diễn ra trước mắt. Trước khi nàng bất tỉnh, nàng vẫn còn nhớ nụ hôn của Lâm Phong, lúc đó, sinh mệnh nàng đã rất nhạt nhòa, mang theo một tia tiếc nuối rời đi. Những chuyện đó phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng nàng lại có một cảm giác, nó đã diễn ra cách đây rất lâu. Mặc dù tay chân cứng ngắc, nhưng có thể chậm rãi cử động. Sau khi Vân Hi ngồi thẳng người, nàng lập tức quan sát chung quanh. Hiện giờ, nàng đang trong một căn phòng rất đơn giản, tựa hồ có kết nối với một gian mật thất, bây giờ, nàng có cảm giác thương thế mình đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn có cảm giác khí tức bản thân càng thêm lớn mạnh, giác quan đều mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều. Điều này làm nàng cảm thấy như đang mơ vậy, nhưng khi nhấc chân đi bước đầu tiên, nàng có cảm giác chân mình như treo ngàn cân, nhưng sau một lúc cố gắng, bước chân dần trở nên nhẹ nhàng, không còn nặng nề như trước, sau khi thích ứng hoàn toàn, nàng đi ra ngoài. Bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3499429/chuong-874.html