- Lời đồn vậy mà là sự thật, trong Tử Vong sơn cốc quả nhiên có tồn tại Phong Ma thạch.
Lâm Phong nhìn chằm chằm tấm bia đá rộng mênh mông thật giống như một ngọn núi kia. Tuyệt địa trong thung lũng, tiếng gào khóc thảm thiết như có oan hồn giận dữ, khiến da đầu Lâm Phong có chút run rẩy. Những âm thanh oan hồn đó gầm rú thật sự quá mức chói tai. Thời thượng cổ, Phong Ma thạch vốn là một khối Ma thạch cực kỳ khổng lồ, sau đó vỡ vụn thành vô số khối, Lâm Phong chiếm được một trong số đó. Mà lúc này, Phong Ma thạch trước mặt Lâm Phong lại lớn hơn khối của hắn vô số lần, trong đó ẩn chứa lực lượng trấn áp to lớn không thể nói rõ.
- Sinh là tử, tử là sinh, đã thành hồn, mọi thứ đều thành hư vô, chớ quấy nhiễu thanh âm thế gian.
Một giọng nói bay vào trong tai Lâm Phong, ấm áp giống như gió xuân, làm cho người ta cảm giác cả người thoải mái. Thanh âm này chậm rãi khuếch tán, ngay sau đó cả phiến không gian đều yên tĩnh trở lại, oan hồn không còn gào khóc nữa, khí tức tĩnh mịch trong sơn cốc đột nhiên mang thêm vài phần hài hòa. Mà lúc này thân thể Lâm Phong lại khẽ run lên, đột nhiên đưa mắt nhìn bốn phía, làm gì có bóng người. Thanh âm ôn hòa đó hình như từ trong ngọn núi truyền ra làm cho Lâm Phong khó hiểu. Chẳng lẽ, trong Phong Ma thạch này lại có người hay sao?
- Ai? Lâm Phong quát lớn, thanh âm cuồn cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3499365/chuong-830.html