Người Thiên Trì đều từ từ rời đi, hoặc là đi một mình, hoặc là mấy người liên kết lại, mảnh không gian này không biết có biết bao nhiêu bảo vật, bảo vật lợi hại cũng tuyệt đối không ít. Quân Mạc Tích tìm được trường bào hay Vân Phi Dương tìm được chuông cổ, loại kỳ bảo này đều có thể có, còn có cái gì không có khả năng phát sinh. Hơn nữa, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương còn phát hiện ra một động phủ mộ địa, có lẽ đó chỉ là nơi táng thân của một Tôn giả lợi hại.
Sau khi mọi người rời đi khỏi, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương liên kết san động phủ cùng với vách núi thành bình địa, đem mảnh thổ địa này hoàn toàn mai táng, khiến cho thi cốt này vĩnh viễn nằm ở trong lòng đất.
- Lâm Phong. Ánh mắt Quân Mạc Tích nhìn về hướng Lâm Phong, dường như có điều gì muốn nói.
- Làm sao vậy? Lâm Phong nhìn hai người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương hỏi.
- Vừa rồi chúng ta tiến vào một tòa địa cung, chiếm được ba kiện bảo vật. Lời nói của Quân Mạc Tích khiến cho đồng tử Lâm Phong ngưng tụ lại, địa cung, hóa ra trong động phủ này là một tòa địa cung.
- Ba kiện bảo vật. Đôi mắt Lâm Phong hơi hơi đọng lại, ngoại trừ chuông cổ và trường bào màu vàng, còn có kiện bảo vật thứ ba?
- Đúng. Quân Mạc Tích tâm thần vừa động, chỉ thấy trong tay y xuất hiện một bao tay vàng lấp lánh, màu vàng bao tay hòa lẫn vào màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3499312/chuong-792.html