Đêm Thần cung, một vầng trăng sáng tỏ treo cao, chiếu sáng khắp Thần cung.
Đạp trên từng tầng mây, dường như lộ ra vài phần thê lương.
- Trăng nơi này thật đẹp!
Trên tầng mây cuồn cuộn, mấy thân ảnh đang đứng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao.
- Thế giới thần kỳ!
Lâm Phong nói nhỏ, nơi này rõ ràng là một không gian khác, nhưng ánh trăng vẫn xinh đẹp như thế.
- Ánh trăng ở quê nhà, không biết cũng có tròn như thế này hay không?!
Trong giọng nói lộ ra vài phần than vãn. Quê hương, ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, tinh cầu xanh thẳm kia, không biết có cùng với một thời không với địa phương này hay không.
- Ánh trăng ở quê nhà kia nhất định đẹp hơn nơi này!
Bên cạnh, Tiểu Nhã cười khẽ, Lâm Phong mơ hồ gật đầu, trong đầu hắn, quê hương đã cũng trở nên mơ hồ. Hiện tại, hắn chỉ là một võ tu tại đại lục Cửu Tiêu.
- Tuy ánh trắng rất đẹp, nhưng lại thiếu một khúc cầm!
Một giọng nói thản nhiên truyền tới, Lâm Phong đưa mắt nhìn lại, đối diện, Đường U U khẽ mỉm cười:
- Ngươi cũng là kẻ đa sầu đa cảm?!
- Một đường võ đạo, dù cần một tinh thần chấp nhất kiên nghị, nhưng nếu vô tình thì quá mức nhàm chán!
Đường U U cũng cười:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy thiếu chút gì khi ngồi dưới ánh trăng sao?
Lâm Phong liền phất tay, khoanh chân ngồi xuống. Tia sáng lóe lên, trên đầu gối hắn liền xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3300233/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.