Nhìn nụ cười kia, Tuyết Vô Thường càng ngây ra, nụ cười tinh khiết kia, thanh niên đứng ở đỉnh phong thi đấu Tuyết Vực này, trong lòng hắn, vẫn như cũ là một mảnh tịnh thổ, thanh khiết, thuần phác, mới khiến nụ cười trên mặt tinh khiết như thế, dường như bỏ qua tất cả cát bụi thế gian.
Tuyết Vô Thường cũng cười, bao nhiêu năm nay, hắn dường như không hề lộ ra nụ cười nhẹ nhõm như thế, có lúc, tiếng lòng xúc động chỉ đơn giản như thế, vì một nụ cười đơn giản mà xúc động.
- Lâm Phong, chúc mừng ngươi.
Tuyết Vô Thường mở miệng, giọng nói hàm chứa chân thành, lúc này, hắn thực sự coi trọng thanh niên trước mắt, có lúc hắn cũng cuồng dã như thế, có lúc hắn cũng thuần túy như vậy.
Rất lâu rồi, hắn không hề coi trọng ai như thế, cho dù gặp vô số thiên tài trong Thần cung, nhưng chưa từng có ai như Lâm Phong, khiến hắn yêu thích, coi trọng từ tận đáy lòng, hy vọng Lâm Phong có thể không ngừng đi trên con đường võ đạo, sáng tạo ra huy hoàng của bản thân mình.
- Cảm ơn.
Trong mắt Lâm Phong cũng có một tia vui vẻ, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Tuyết Vô Thường, khứu giác nhạy bén của hắn, rất dễ dàng phân biệt được nụ cười thiện ý hay giả tạo.
- Được rồi, thi đấu Tuyết Vực, kết thúc rồi, cho dù các ngươi xếp hạng thế nào, cũng chuẩn bị một chút, theo ta đi Thần cung một chuyến.
Ánh mắt Tuyết Vô Thường quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3300227/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.