Lâm Phong vẫn ôm lấy thân hình Tiêu Nhã, mặc cho nước mắt dính ướt áo, tay vuốt ve đầu nàng, cũng không biết nên nói cái gì mới có thể an ủi cô gái trong ngực.
- Ca, ông nội có thể sẽ vĩnh viễn không trở về hay không.
Thân thể Tiêu Nhã hơi hơi động, từ trong ngực Lâm Phong chui ra, trong đôi mắt vẫn tràn đầy nước mắt.
Lâm Phong giơ tay, giúp Tiêu Nhã lau nước mắt trên mặt, cười nói:
- Sẽ không đâu, ông nội yêu ngươi như vậy, làm sao sẽ đi không trở về. Sở dĩ ông lặng yên rời đi như vậy nhất định là có chuyện quan trọng phải làm, đợi làm xong việc rồi, ông nội tự nhiên sẽ quay lại tìm ngươi.
- Thật không?
Tiêu Nhã nghi ngờ nhìn Lâm Phong, dường như muốn cố gắng quên đi, tự an ủi mình.
- Đương nhiên là thật.
Lâm Phong mỉm cười, gật đầu, nói:
- Tiểu Nhã, chúng ta vẫn là trở về đi, ông nội còn để lại thứ gì đó cho ngươi, có lẽ sẽ tìm được một ít tin tức.
- Ông nội để lại đồ vật cho ta?
- Ừ, đang ở trên bàn lớn.
Lâm Phong gật đầu.
- Vậy chúng ta quay lại xem.
Tiêu Nhã nghe Lâm Phong nói vậy, lập tức đứng dậy, lôi kéo tay Lâm Phong, dường như có chút khẩn cấp, lại chạy tới nhà cỏ.
Trở lại phòng ở của lão nhân, quả nhiên Tiêu Nhã nhìn thấy trên bàn để vài thứ tốt, những thứ này đương nhiên đều là lão nhân để lại.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3300121/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.