Trong phòng Hoắc Thi Vận, khí tức nóng bỏng vẫn như trước, nhưng dần dần nhạt đi, Hoắc Thi Vận dùng chăn đệm che lấy thân thể, hai vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, khiến người ta vừa nhìn liền không kiềm được xúc động.
Nhất là ánh mắt xấu hổ của Hoắc Thi Vận lúc này, càng khiến người khác say mê, muốn vuốt ve một hồi.
- Lâm Phong, cảm ơn ngươi.
Hoắc Thi Vận kéo chăn đệm, nhìn Lâm Phong đối diện khuôn mặt đỏ bừng, thân thể trần truông lại càng khẩn trương, trái tim không ngừng đập mạnh.
- Không có gì, ta cũng là vì Tuyền Âm Ngọc Vương.
Lâm Phong áp chế xung động trong lòng, đứng dậy, đi ra ngoài căn phòng, mồm vẫn nói:
- Ta đợi cô ở bên ngoài.
Ra khỏi phòng, Lâm Phong thở ra một hơi dài, trong mắt lộ ra một tia cười khổ, đối mặt với một mỹ nhân như thế, thực khó mà khắc chế.
Hoắc Thi Vận nhìn Lâm Phong đi ra ngoài, ánh mắt lấp lánh, lập tức khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, bỏ chăn đệp ra, rồi tìm một bộ quần áo mình thích mặc vào, cẩn thận đánh một chút phấn.
Lâm Phong ở bên ngoài chờ hồi lâu, mới thấy Hoắc Thi Vận bước đi nhẹ nhàng, chầm chậm đi tới.
Lúc này Hoắc Thi Vận vẫn không hề trang điểm, chỉ là tẩy rửa một chút, mái tóc dài mềm mài xõa trên vai, trên đầu búi một búi, khuôn mặt đẹp đẽ lung linh, còn mang theo một chút xấu hổ, đẹp không sao tả nổi.
Hơn nữa trên người Hoắc Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3300089/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.