Lâm Phong nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý.
Lại là tôn nghiêm hư vô mờ mịt kia, uy nghiêm hoàng thất, điều bọn họ nghĩ đến nhiều nhất không phải là Hân Diệp.
- Lâm Phong ta cả gan hỏi nhị hoàng tử một tiếng, nếu tối qua ta không cứu Hân Diệp, hậu quả ra sao?
Lâm Phong hỏi lạnh, khiến ánh mắt Đoàn Vô Nhai nhíu lại, chuyện này vốn là một bế tắc, bất kể là ai cứu Đoàn Hân Diệp, đều không thể tránh việc trên lưng đeo tội danh bôi nhọ hoàng thất.
- Ngươi có phải là nên đi trước tra một chút, rốt cuộc là thuốc kia ai hạ, mà không phải ở trong này vô căn cứ đoán mò hay không, có lẽ có được uy nghiêm hoàng thất, sự tình đã phát sinh, ngươi giết ta chẳng lẽ có thể xoay chuyển uy nghiêm hoàng thất, ngươi có vì Hân Diệp mà lo lắng không?
Lâm Phong gầm lên một tiếng, giọng nói một câu so với một câu đều lớn hơn, khiến Đoàn Vô Nhai cũng không biết nên phản bác Lâm Phong như thế nào.
- Vậy ý của ngươi là cứ như vậy bỏ qua cho ngươi?
Nguyệt Thiên Mệnh âm u lạnh lẽo nói một tiếng.
- Ngươi câm miệng.
Con ngươi Lâm Phong lạnh lùng, quát lớn một tiếng:
- Nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện, cái hôn ước chó mà gì không ai thừa nhận, ta nói rồi, Đoàn Hân Diệp là nữ nhân của ta, cho dù không có việc tối hôm qua cũng thế.
Sắc mặt Nguyệt Thiên Mệnh cứng lại, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3300071/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.