- Khó trách, khó trách hắn lại không gặp bất kỳ chuyện gì trong dãy núi toàn yêu thú như này.
- Khó trách mãnh thú Cùng Kỳ lại sợ hắn.
Toàn bộ mọi việc đều sáng tỏ, Lâm Phong nhớ tới lời nói của đối phương, hắn đã ở trong này tận mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm, nên mới cô tịch như thế.
Đích xác, sinh mạng của yêu thú dài hơn của con người, bọn chúng lại có thể sống được càng lâu hơn, nhất là như con yêu thú trước mắt này, sau khi biến hóa thành người, sao không cảm thấy cô độc tịch mịch.
Cuốn sách đánh cờ hỗn độn cùng cái bàn cờ không được toàn vẹn này, có lẽ chính là mục tiêu của hắn hướng tới nhân loại. Hắn muốn đến với thế giới loại người, muốn sống cuộc sống của con người.
Động phủ đang không ngừng rung động. Rất nhanh, khuôn mặt yêu dị của nam tử lại trở lại vẻ bình thường. Động phủ cũng ngừng rung, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết. Đối phương dùng cặp đồng tử đầy yêu dị kia nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, mang vẻ cười lãnh đạm. Nhưng nụ cười này lại làm cho Lâm Phong thấy cả người không tự nhiên.
Nghe nói về yêu thú, chỉ có Thiên yêu mới có thể biến hóa, ảo hóa thành hình thể con người, cùng tiếng nói của con người.
Mà yêu thú trước mặt Lâm Phong lại có thể, yêu thú này chính là Thiên yêu. Yêu thú có cấp bậc như thế, nếu như là đi vào thế giới loài người, đi vào Tuyết Nguyệt, cũng đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3299936/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.