- Trưởng lão, tất cả các người dừng tay.
Vân Hi nhìn trưởng bối tông môn bao vây xung quanh Lâm Phong, liền lộ vẻ lo lắng, kêu lên:
- Chuyện này thật sự không liên quan đến Lâm Phong. Các người sao có thể không phân tốt xấu như vậy được.
Bốp...
- Câm miệng!
Thân thể Vân Hi trực tiếp bị ném bay ra ngoài, nhắn nhào trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu lên nhìn sư tôn của mình, trong lòng cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, thấu xương tuỷ.
Trước đây, nàng vẫn luôn một lòng trung thành đối với tông môn, rất ít bước ra khỏi tông môn, luôn xem tông môn là nhà của mình. Vì thiếu kinh nghiệm, cho nên rất nhiều chuyện nàng không tiếp xúc đến. Trong lòng của nàng vẫn cho rằng tông môn là nơi mình thực sự có thể dựa vào.
Nhưng hiện thực có đôi khi chính là tàn khốc như thế. Một khi ngươi va chạm vào một vài chuyện gì đó, nhân tình lạnh nhạt, hiện thực lạnh lẽo, đủ khiến để một người cảm thấy tuyệt vọng. Giống như Vân Hi lúc này vậy. Nàng cảm giác thế giới của nàng đột nhiên không còn. Tông môn không còn là tông môn trước kia, không có nửa điểm nhân tình.
Nàng nhìn ánh mắt sư tôn, nhìn ánh mắt lạnh lùng của các trưởng lão. Rốt cục nàng đã ý thức được, thế giới này không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của nàng. Người của Lạc Hà tông cũng không thân thiết giống như trong tưởng tượng của nàng.
Khóe mắt nàng có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống. Đó là giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3299846/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.