Tiếng chân dồn dập từ xa đến gần, dưới cửa thành, mũi tên trong tay chúng quân sĩ cũng không bắn ra, chậm rãi hạ xuống, tất cả đều nhìn bóng người đang chạy tới.
- Nhậm thống lĩnh!
Lâm Phong hô lên một tiếng, thân hình rung lên, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa, đưa mắt nhìn quân sĩ chung quanh một lượt.
- Các vị, đều đừng tay đi.
Lâm Phong mở miệng nói, hắn tự nhiên hiểu rõ, nếu như trong những người này, chỉ cần có một mũi tên bắn ra thì sẽ không có đường lui, tấn công Hoàng thành là quân phản nghịch, đương nhiên sẽ bị tru diệt.
Những kẻ đứng sau màn kia, căn bản không để ý tới sống chết của những quân sĩ này, thứ bọn chúng quan tâm chỉ là lợi ích của chính mình.
- Lâm Phong, nhanh, thời gian của tướng quân đã còn không nhiều lắm rồi.
Nhậm Khinh Cuồng lộ vẻ lo lắng, Lâm Phong khẽ gật đầu, những ngày qua, hắn không chút chậm trễ chạy về, cả đêm đều ở trên đường, đến bây giờ mới trở lại được Hoàng thành.
Đưa mắt nhìn lên cổng thành, Lâm Phong cất cao giọng nói:
- Lâm Phong ở đây, nhanh mở cửa thành!
Lâm Phong biết Tuyết Nguyệt vừa xây dựng hình ảnh của mình, cũng vừa chặn giết chính mình. Nhưng mà, bọn chúng chỉ dám chặn giết ở biên giới Tuyết Nguyệt, bây giờ ở bên ngoài Hoàng thành, trước mắt bao nhiêu người, nếu quân đoàn Tuyết Nguyệt giết hắn, không thể nghi ngờ là tát lên mặt một vài người nào đó.
Quả nhiên, nghe được tên Lâm Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3299788/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.