Lâm Phong chỉ dùng một kiếm liền chém đứt một cánh tay của Lâm Hạo Kiệt.
Thậm chí, đó căn bản không phải là kiếm, chỉ là đưa tay vẻ lên hư không một cái, quang mang chớp lên thì cánh tay đã đứt, Mạn Thiên Kiếm Vũ chói mắt mà hoa mỹ chỉ là một chuyện cười.
Kim Vũ kiếm khách càng trở nên châm chọc hơn.
Giống như lời của Lâm Phong: “Ngươi không có tư cách tự xưng là kiếm khách, ngươi không có tư cách dùng kiếm”. Ở trước mặt Lâm Phong, Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt chỉ là cặn bã, ngay cả tư cách xách giày cho Lâm Phong cũng không có.
Buồn cười, Tử Y coi Lâm Phong là phế vật, coi Lâm Hạo Kiệt là thanh niên tuấn kiệt, là nhân trung chi long, còn giao thân thể cho y. Vậy mà tùy tiện nhục mạ, luôn luôn đề phòng Lâm Phong.
- Ah, ha ha…
Lúc này, Tử Y lại cười lên, cười có chút yêu dị, giờ phút này, Lâm Hạo Kiệt cụt tay kia lại dơ bẩn như thế, mà Lâm Phong ngạo nghễ đứng trên hành lang mà bảo vệ Đoàn Hân Diệp, sao mà khinh cuồng thế.
Lâm Phong mới thật sự là nhân trung chi long, không câu nệ tiểu tiết, dù năm lần bảy lượt bị nàng vũ nhục, nhưng hắn vẫn không tức giận, không trở mặt, bởi vì lòng dạ rộng rãi, không để ý, cũng không đáng để ý. Không lên tiếng thì thôi, một khi bộc phát thì liền nổi tiếng, đó, mới đúng là Lâm Phong!
Tử Linh cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngạo nghẽ kia, nàng dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3299773/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.