– Như vậy hình như không tiện lắm đâu.
Tử Y nhẹ nhàng nói, hơn nữa còn cự tuyệt, tựa như có ý tứ muốn đáp ứng. Lâm Phong nghe vậy liền hơi khựng lại, nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Tử Y, trong mắt hắn lộ ra một nụ cười.
– Nếu Tử Y tiểu thư ghét bỏ hay hoài nghi Lâm mỗ, ta có thể lấy hết mọi thứ ra ngoài, chính mình cũng ở bên ngoài vượt qua một đêm cũng không sao.
Lâm Hạo Kiệt chính nghĩa lẫm nhiên nói.
– Như vậy sao được chứ, ta tất nhiên đi cùng Lâm công tử.
Tử Y vội vàng nói, làm cho Tử Linh cùng Lâm Phong trợn mắt, mà Lâm Hạo Kiệt lại cười nói:
– Nói vậy nghĩa là Tử Y tiểu thư đã đáp ứng?
– Nếu Tử Y có gì quấy rầy, mong rằng Lâm công tử chớ trách!
Tử Y cúi đầu, hơi có vài phần e lệ nói.
– Quấy rầy gì chứ, đó là vinh hạnh của Lâm mỗ.
Lâm Hạo Kiệt cười nói.
– Tử Y tỷ tỷ, sao tỷ có thể đáp ứng tới ở lại trong chỗ của người khác chứ!
Tử Linh kéo tay Tử Y, nhẹ nhàng nói.
– Tử Linh, Lâm công tử chính là thanh niên tài tuấn hiếm thấy, chúng ta sao lại không tin tưởng được y chứ, ta và muội cùng đi thôi.
Tử Y khuyên nhủ.
– Ngu muội!
Một giọng nói lãnh đạm vang lên, tất cả mọi người đều khựng người, sau đó liền đưa mắt dòm dòm Lâm Phong.
Lúc này, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3299769/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.