Thiết kỵ lao nhanh trên con đường cổ. 
Lúc này, hai con tuấn mã Xích Huyết rớt lại phía sau, tốc độ dần chậm lại. 
Lâm Phong nhìn hai bên đường, khói bếp lượn lờ, sương trắng giăng phủ khắp nơi, mấy ngày này dọc đường đi đều có rất nhiều thôn xóm, hơn nữa đều không phải là thôn xóm nhỏ. 
Tuy nói đại lục Cửu Tiêu võ đạo vi tôn, nhưng vẫn có không ít dân chúng bình thường, không có vũ hồn, không có thiên phú võ đạo. 
- Lâm Phong, chỗ đó chính là thành Đoạn Nhận. 
Liễu Thương Lan trực tiếp hô tên Lâm Phong, chỉ về toà thành trì phía xa nói. 
Thành Đoạn Nhận, binh đoạn nhận, người đoạn trường! 
- Cuối cùng cũng tới rồi. 
Lâm Phong nhìn toà thành càng lúc càng gần, trong lòng thầm nghĩ, cho dù tốc độ của thần mã Xích Huyết cực nhanh, hơn nữa lại đi thâu đêm, vậy mà bọn họ vẫn mất sáu ngày mới có thể đến được thành Đoạn Nhận ở phía Bắc nước Tuyết Nguyệt này. 
- Con đường này trống trải như vậy, nửa đường cũng không có một lạch trời nào khác, nếu như kẻ địch phá được thành Đoạn Nhận, chẳng phải là có thể tiến quân thần tốc, khiến nơi đây máu chảy thành sông sao? 
Lâm Phong nhìn Liễu Thương Lan nói, nếu như thành Đoạn Nhận bị phá, tất cả thôn xóm trên con đường cổ này chỉ e sẽ bị san bằng chỉ trong nháy mắt. 
- Bọn họ, không quan tâm. 
Liễu Thương Lan hờ hững nói một tiếng, lại khiến cho Lâm Phong thấy lạnh cả người. 
Bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vu-than-tuyet-the-vo-than/3299669/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.