Chương trước
Chương sau
Ai mà ngờ được lúc Dương Ân đang đánh với Phàn Nhân thì bỗng dưng có người xuất hiện tấn công Thanh Tĩnh.
Người này xuất hiện vô cùng đột ngột, không ai biết tên này xuất hiện từ chỗ nào, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Thanh Lợi chỉ vừa cảm nhận được một luồng gió quét qua thì Thanh Tĩnh đã biến mất khỏi mắt mình.
Cô ta hét lên một tiếng thì sư muội ở phía sau nhận ra tình hình không đúng, ánh mắt hai người vẫn luôn nhìn về phía Dương Ân và Phàn Nhân.
Dương Ân vừa đỡ được một chiêu của Phàn Nhân liên tục lùi về sau mười mấy bước, hắn nghe thấy tiếng hét của Thanh Lợi nên nhìn sang hướng đó, chỉ thấy một bóng người túm lấy Thanh Tĩnh nhanh chóng biến mất, hắn tức giận gào: “Buông sư muội Thanh Tĩnh ra!”
Dương Ân cũng không thèm đỡ lấy đòn tấn công thứ ba của Phàn Nhân, dốc hết sức đuổi theo hướng của Thanh Tĩnh.
Phàn Nhân đang định xuất chiêu thì cũng nhận ra có người bắt cóc Thanh Tĩnh, nhưng hắn ta vẫn muốn đánh chiêu thứ ba ra, hắn ta tuyệt đối không thể quay về tay không, bằng không hắn ta sẽ mất sạch thể diện.
“Chịu đòn thứ ba của ta hẵng đi!”, Phàn Nhân chặn Dương Ân lại, cơ thể bay lên trời, hai tay ngưng kết ra ánh sáng xanh chói mắt, huyền khí xung quanh như gió lốc, hai tay đồng loạt vung ra, thanh kiếm màu xanh cực lớn lại vung lên.
Sức ép từ kiếm mang này cực lớn, các Thiên Kiêu ở bên dưới đều cảm nhận được uy lực của đòn tấn công. Dù là cảnh giới Thiên Ngư trung cấp bình thường ra tay hết sức thì cũng không được như thế này, họ nghĩ Dương Ân chết chắc rồi.
Dương Ân bị khí thế của Phàn Nhân ghìm chặt, động tác của hắn bị chậm lại không thể đuổi theo qua đó ngay lập tức. Hắn cực kỳ tức giận ngẩng đầu lên nhìn Phàn Nhân nói: “Nếu sư muội Thanh Tĩnh xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không cho ngươi chết tử tế, cút đi cho ta!”
Lần này Dương Ân không giữ sức lại nữa, sức mạnh trong đan điền điên cuồng bộc phát ra, quyền ý kết tụ trên nắm đấm đánh lên trời, chỉ thấy quyền kình đó hóa thành sóng lớn màu xanh, mạnh mẽ lao về phía kiếm mang lớn đó.
Ầm!
Một âm thanh chấn động vang lên, kiếm mang vỡ tan, quyền kình bị nghiền nát, đất đá xung quanh văng tứ tung, sóng khí cuồn cuộn đẩy mọi người phải lùi ra xa.
Dương Ân nương theo lực đàn hồi này, nhanh chóng đuổi theo hướng của Thanh Tĩnh, hoàn toàn không có thời gian so đo tính toán với Phàn Nhân.
Phàn Nhân bị đánh lùi về sau hai mét, sau khi rụt tay về thì từng cơn đau ập đến, hắn ta sầm mặt hướng Dương Ân rời đi thầm nói: “Tên này mạnh thật, tương đương những kẻ mạnh nằm trên bảng xếp hạng Thiên Vương”.
Sau khi bị Phàn Nhân chặn lại như thế, Dương Ân muốn đuổi theo người bắt Thanh Tĩnh cũng không dễ dàng gì, hắn điên cuồng chạy về hướng đó. Không lâu sau, Dương Ân bay lên không trung, sải bốn cánh ra, bay hết tốc lực, lấy một viên Cực Tốc đan trong không gian Càn Khôn ném vào trong miệng, sau đó tốc độ trở nên nhanh hơn. Hắn nghiến răng lẩm bẩm: “Ta tuyệt đối không cho phép sư muội Thanh Tĩnh xảy ra chuyện gì đâu”.
Không chỉ thế, Dương Ân còn phóng ra năng lực cảm ứng của nụ hoa Thần đình ở mức mạnh nhất, mọi thứ trong phạm vi vài dặm không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn. Hắn có thể cảm nhận được có người đang cấp tốc chạy trốn ở ba dặm phía trước nên gắng sức đuổi theo.
Ở phía trước, tốc độ của người bắt cóc Thanh Tĩnh phải nói là rất nhanh, hai chân gã không chạm đất, vừa đạp lên đầu ngọn cỏ vừa liên tục chuyển động chân, một bước có thể tiến xa vài chục trượng, có cảm giác hệt như súc địa thành thốn, không thể xem thường tốc độ này.
Gã cảm nhận được một uy lực rất mạnh đang ập đến ở phía sau, thầm nghĩ: “Người gì mà có tốc độ nhanh thế chứ, thế mà lại có thể đuổi kịp “Công tử phong lưu” ta đây!”
Gã là cảnh giới Thiên Ngư sơ cấp nhưng tốc độ hiện tại lại nhanh hơn cảnh giới Thiên Ngư trung cấp. Nếu không phải là cường giả cảnh giới Thiên Ngư cao cấp thì không thể nào đuổi kịp gã, thế mà người phía sau lại có thể đuổi kịp, điều này khiến gã hơi ngạc nhiên.
Nhưng gã vẫn không dùng hết tốc lực mà cứ chậm rãi giữ vững tốc độ đó, thầm nói: “Không ai có thể so được với ta về khả năng chạy trốn cả”.
Người này mang theo Thanh Tĩnh chạy về phía rừng cây rậm rạp, trong rừng cây đó có rất nhiều mãnh thú sinh sống, tên kia dám xông vào thì đúng là to gan đấy!
Dương Ân cũng không nghĩ nhiều, bèn đuổi theo vào trong rừng, ai mà ngờ hắn vừa chạy vào thì lập tức có mãnh thú tức giận lao về phía mình. Hắn không có thời gian để tâm đến con mãnh thú này, khôn khéo né tránh sự tấn công của nó, sau đó tiếp tục đuổi theo hướng khác.
Thế nhưng mãnh thú ở đây quả thật là nhiều vô kể, chúng nó đã bị tên “Công tử phong lưu” đó quấy nhiễu, sau lại cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Ân, thế là chúng đều trút hết cơn thịnh nộ lên người hắn.
Grừ!
Từng tiếng gầm rú vang lên, sức mạnh tàn bạo từ bốn phía ập đến quanh người Dương Ân.
“Tên đáng giận này!”, Dương Ân liên tục né đòn nhưng đám tú tấn công quá dữ dội, có lúc hắn cũng phải ra tay chặn lại khiến tốc độ đuổi theo của hắn bị chậm lại đôi chút.
Từ xa vang lên tiếng cười đắc ý của tên “Công tử phong lưu: “Ha ha, cứ từ từ hưởng thụ bữa tiệc mãnh thú này đi”.
Người này túm lấy Thanh Tĩnh liên tục nhảy lên, lúc quấy nhiễu đến đám thú dữ đó, gã đã chạy trốn trước một bước rồi.
Dương Ân cực kỳ giận dữ, hắn muốn bay lên trời để đuổi theo nhưng rừng cây quá rậm rạp, cây nào cây nấy cũng vừa cao lớn vừa lâu năm, hắn cũng không thể nào tìm được người ta khi ở trên đó, không chừng còn để đối phương chạy thoát nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.