Chương trước
Chương sau
Dương Ân cực kỳ bứt rứt, đây chắc chắn là lần hắn bực bội, ức chế nhất kể từ sau khi hắn ra khỏi sơn ngục.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, hắn đã nắm rõ ưu - nhược điểm của bản thân. Hiện giờ hắn không có Mộng Băng Tuyết giúp đỡ, chiến hoàng Tử thần lại vừa rời đi, bên cạnh không có ai có thể trọng dụng, hắn chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân để đối đầu với hai đội binh mã của thế lực giới siêu phàm. Hắn cũng chưa kiêu ngạo đến mức đấy, trong tình huống này, Dương Ân chỉ có thể chạy trốn, như vậy mới có thể đảm bảo sự an toàn cho người nhà của hắn.
Nếu đối phương vô liêm sỉ, giết hết cả nhà hắn thì sau này, dù phải trả bất cứ giá nào, hắn cũng sẽ báo thù. Hơn nữa, hắn tin rằng Tiểu Hắc chắc chắn sẽ bảo vệ người nhà thay mình.
Bây giờ, Dương Ân chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó chính là chạy trốn, chạy được nhanh bao nhiêu thì trốn nhanh bấy nhiêu, chạy được bao xa thì trốn xa bấy nhiêu, giống như một con chó chết chủ, cực kỳ đáng thương.
Hà Chấn không ngờ Dương Ân lại có tốc độ như vậy, ông ta nhất thời bất cẩn để Dương Ân chạy mất, ông ta dùng hết sức đuổi theo, miệng lẩm bẩm: “Nếu như tên tiểu tử này không dính líu đến Thánh nữ thì thu nhận hắn làm đệ tử cũng không tệ, thật là đáng tiếc”.
Hà Chấn là cảnh giới Thiên Ngư cao cấp, tốc độ nhanh như ánh chớp khiến người khác vô cùng ngạc nhiên, dù Dương Ân có cố gắng hết sức, dùng thêm Cực Tốc đan cũng không thể thu hẹp khoảng cách này.
“Chạy nhanh đấy, nhưng cũng chỉ có đường chết mà thôi!”, Hà Chấn nói rồi bay lên trời, đập một chưởng về phía Dương Ân. Chưởng lực tăng thêm sức mạnh, ánh sáng xanh tỏa ra. Dương Ân không còn nơi nào trốn, bị một chưởng này đánh ngã xuống gò núi phía dưới.
Ầm!
Cơ thể của Dương Ân đập vào gò núi, một đám mây bụi lập tức bay lên.
Hà Chấn đi xuống như một bóng ma, khí tức dồn ép lên Dương Ân trong hố sâu, đồng thời tung thêm một chưởng về phía hắn, đánh tan tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Hà Chấn có sức mạnh như thế nào chưa? Hai chưởng liên tiếp của ông ta thật sự đã khiến Dương Ân bị thương không nhẹ, máu không ngừng phun ra từ miệng, cột sống suýt bị gãy. Nếu như không nhờ thân thể mạnh mẽ thì hắn sẽ chết luôn khi ấy.
Khi tất cả đám bụi tan hết, Hà Chấn phát hiện Dương Ân vẫn chưa chết, ông ta ngạc nhiên: “Như vậy rồi vẫn chưa chết, chẳng lẽ trên người hắn còn có thủ đoạn phòng ngự nào đó?”
Sau đó, ông ta giơ móng vuốt ra tóm lấy Dương Ân, định nhấc Dương Ân lên, xem hắn có cách gì chống đỡ được hai chưởng của ông ta mà vẫn chưa chết.
Đúng lúc đó, Mắt hồn của Dương Ân mở ra, bắn một tia hồn quang về phía Hà Chấn.
Mắt hồn cướp đoạt!
Hà Chấn còn chưa kịp phản ứng, linh hồn đã có cảm giác bị tước đoạt, động tác trở nên cứng ngắc, sức mạnh nhanh chóng tán loạn.
Thiên phú Mắt hồn có thể trực tiếp diệt hồn phách, nhưng khi gặp phải võ giả có sức mạnh linh hồn mạnh hơn thì nó cũng không thể trực tiếp diệt hồn phách được, chỉ có thể tước đoạt nó khỏi cơ thể, đây chính là thiên phú thứ hai thuộc Mắt hồn, cũng chính là lợi ích khi tu luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”.
Trước đây, Bạch Mi Ưng Vương cũng trúng chiêu này của Dương Ân, thiếu chút nữa là mất mạng. Lần này Hà Chấn không đề phòng Dương Ân nên cũng không thể sống sót.
“Chết đi!”, Dương Ân đã căm thù Hà Chấn đến tận xương tủy, đối phương dồn hắn vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, sao hắn có thể tha thứ cho ông ta được.
Cánh Băng Nhẫn nhanh chóng bay ra, trong chớp mắt chém đứt đầu Hà Chấn.
Hà Chấn đến lúc chết cũng không hiểu sao mình lại chết.
Linh hồn của ông ta không bị tiêu tán, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Sao ta lại bị giết? Không thể nào!”
Sau đó, ông ta lao xuống phía Dương Ân, quát: “Dù có chết ta cũng kéo ngươi chôn cùng”.
“Ngươi còn có tư cách đó sao? Thu lại cho ta!”, trước mặt Dương Ân xuất hiện một cái bô, hắn quát một tiếng, từ cái bô liền có một lực hút mạnh mẽ, hút linh hồn của Hà Chấn vào trong.
Hà Chấn – cao thủ cảnh giới Thiên Ngư cao cấp của Tử Tiêu các đã bị giết chết!
Một khi tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ cái tên Dương Ân có thể kinh động cả giới siêu phàm.
Trong giới siêu phàm có nhiều Thiên Kiêu có năng lực lấy yếu địch mạnh, giết kẻ địch mạnh có cảnh giới cao hơn nhưng người giết kẻ địch hơn mình nhiều cấp như Dương Ân thì chắc chắn là rất hiếm.
Lần này, Dương Ân rất may mắn là giết được người, nếu như Hà Chấn phòng bị trước thì ông ta sẽ không bị giết như vậy.
Dương Ân bị thương nặng, hắn dựa vào năng lực tự lành của mình và đan dược trị thương trong không gian Càn Khôn để bản thân nhanh chóng khỏe lên. Sau đó hắn lấy luôn nhẫn Càn Khôn của Hà Chấn, chuẩn bị chạy trốn một lần nữa.
Nhưng ai ngờ, đám người núi Nga Mi lại xuất hiện.
Kỷ Lan Du và Đỗ Lệ Quyên đã xuất hiện trên đầu Dương Ân, nhìn xuống Dương Ân đang chuẩn bị chạy trốn, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Sư muội, hắn là Dương Ân sao?”, Đỗ Lệ Quyên khẽ hỏi Kỷ Lan Du bên cạnh.
“Không sai, hắn chính là Dương Ân!”, Kỷ Lan Du trả lời một cách chắc chắn.
Đỗ Lệ Quyên nói: “Giữ người lại, ta muốn nhận hắn làm đồ đệ!”
“Sư tỷ, tỷ muốn thu nhận người ta, nhưng người ta không đồng ý, huống chi còn có một Thánh nữ núi Côn Lôn nữa”, Kỷ Lan Du nhắc nhở.
“Thế Thánh nữ núi Côn Lôn kia ở đâu?”, Đỗ Lệ Quyên hỏi, bà ta đang cảm nhận động tĩnh xung quanh, xem còn có ai ẩn nấp gần đó không.
“Muội không biết cô ta trốn ở đâu nữa, nhưng chắc chắn phải ở gần đây, nếu không thì tên này sao có thể chết nhanh thế được, chúng ta không thể lơ là!”
“Được rồi, đừng quan tâm những thứ này nữa, để ta hỏi hắn có muốn bái sư hay không!”
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.