Chương trước
Chương sau
Người xuất hiện ở trước mặt Đường Hiểu Hàm còn ai ngoài Dương Ân nữa?
Đường Hiểu Hàm nhìn thấy Dương Ân thì càng khóc lớn hơn, nàng ta vừa khóc vừa nói: "Hu hu, ta... phụ hoàng của ta đã chết rồi!"
"Ừm, người đã chết không thể trở lại, công chúa phải bảo trọng", nội tâm Dương Ân có chút phức tạp, có một số việc hắn không thể lo liệu, còn có một số việc hắn nhất định phải giải quyết cho xong, hoàng thượng kỳ thực cũng có thể không chết, nhưng ông ta nhất định phải chết, không phải sao?
Dương Ân nói thêm một câu: "Mọi chuyện đều có ta ở đây!"
"Dương Ân, chết cho ta!", Phúc An Vương nhìn thấy Dương Ân quay lưng về phía mình, quả thực không hề xem ông ta ra gì, ông ta liền từ trên lưng hổ nhảy lên, kiếm thế nhanh như chớp đâm về phía của Dương Ân từ sau lưng.
Một kiếm này có lực sát thương rất mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa biết có thể giết chết Dương Ân được hay không.
Ngoài Phúc An Vương, bốn người xung quanh ông ta cũng đồng loạt ra tay, tập trung hết năng lượng oanh tạc về phía Dương Ân.
Dương Ân có năng lực cảm ứng hết sức mạnh mẽ, hắn ngay lập tức ôm theo Đường Hiểu Hàm bay lên cao, tránh được đòn tập sát của mấy kẻ kia.
"Công chúa ôm chặt ta, ta sẽ báo thù thay người!”, Dương Ân nói xong liền xông về phía Phúc An Vương.
Hơn một năm trước Phúc An Vương đã làm gì với Dương gia, thù hận này cuối cùng cũng phải báo.
Dương Ân bị sung quân đi đày tới biên quan, Dương Nghĩa bị buộc phải từ bỏ ngôi vị trạng nguyên, cha mẹ của cả hai lại bị bắt nhốt đánh đập, người làm trong nhà toàn bộ đều bị giết sạch, đây chính là mối thù sinh tử không thể xóa nhòa.
Phúc An Vương tạo phản, ngược lại còn tạo cho Dương Ân cơ hội tốt nhất để báo thù.
Đường Hiểu Hàm ôm Dương Ân nhưng trong lòng không có một chút cảm giác thích thú nào, nàng ta thật sự không muốn ôm Dương Ân vào lúc này, nàng ta muốn được ôm hắn khi tâm trạng tươi đẹp nhất, cùng với hắn lưỡng tình tương duyệt.
Nàng ta ôm chặt thắt lưng của Dương Ân, để mọi thứ cho hắn giải quyết.
Bốn cánh sau lưng Dương Ân chớp động, thương Tam Long hai lưỡi và kiếm Xích Tinh đều đồng loạt xuất hiện trong tay hắn, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn nói: "Phúc An Vương, hôm nay ta sẽ bắt ông trả giá cho những chuyện ác mà bản thân ông đã làm!"
Chuyện Phúc An Vương tạo phản không có can hệ gì tới hắn, hắn chỉ muốn lấy lại công bằng cho gia đình mình.
“Giết, các ngươi cùng nhau xông lên, hợp lực giết hắn cho ta!”, Phúc An Vương cảm nhận được sát khí của Dương Ân liền giật mình thon thót, ngay lập tức kinh hô gọi những vương giả chung quanh.
Có một tên vương giả vác một thanh đại đao giận dữ chém về phía Dương Ân, ngọn lửa bốc ra từ thanh đại đao vừa nóng bỏng vừa chói mắt, chiếu sáng khắp bốn phía xung quanh.
Một tên vương giả khác lại cầm đôi câu móc vào hai chân của Dương Ân, muốn khiến cho hắn bị phế hai chân.
Những tên vương giả khác liên tiếp tấn công từ nhiều hướng khác nhau, cố gắng hết sức để giết chết Dương Ân ở đây.
Dương Ân còn có thể giết cả siêu cấp cường giả cảnh giới Thiên Ngư, sao hắn có thể sợ đám tôm tép này hợp lực lại với nhau chứ. Bốn cánh của hắn chớp động, nhanh như chớp lướt về phía tên vương giả vác đại đao, thương Tam Long hai lưỡi ngay lập tức đâm xuyên thân thể của tên đó, sau đó ngay lập tức lại đâm tới chỗ của tên vương giả cầm đôi câu.
Tay còn lại của Dương Ân cầm kiếm Xích Tinh đâm tới, mười ba kiếm đuổi gió thi triển nhanh như gió, tất cả những tên vương giả lao tới đều bị trúng đòn, kêu la thảm thiết, máu tươi liên tục văng tung tóe trên bầu trời.
“Giết!”, sát khí của Dương Ân nổi lên bốn phía, hắn gầm thét một tiếng, thi triển nhiều chiêu thức cùng một lúc, thương Tam Long hai lưỡi cùng kiếm Xích Tinh bộc phát ra những sức mạnh khác nhau, mũi thương đi tới đâu là nơi đó có người bị giết, ánh sáng của lưỡi kiếm chiếu tới nơi nào là nơi đó có người bị cụt tay cụt chân, biết bao nhiêu vương giả quần công cũng không thể nào ngăn cản được hắn.
Giữa thế trận rối ren, Dương Ân đã khiến cho đám vương giả bị đánh tan tác.
Phúc An Vương cũng không phải là kẻ ngốc, ông ta không đứng yên chờ Dương Ân tới giết mà sớm đã thối lui, điên cuồng gào to: "Mau lên, mau tới giết chết tên loạn thần tặc tử này, mau tới giết chết tên loạn thần tặc tử này".
Có thêm hơn mười tên vương giả đồng thời lao tới vây giết Dương Ân, tất cả đao, thương, kiếm, chùy đều được phóng tới phía trước để oanh tạc Dương Ân.
Lúc này, trên người Dương Ân đã ngưng tụ ra một bộ vương giáp cực dày, dày hơn cả vương giáp đỉnh cấp, bên trên còn có một tầng băng tinh ngưng tụ thành phiến, gia tăng sức mạnh phòng ngự cho hắn. Đây chính là sự ưu việt mà những loại huyền tinh khí đã mang lại cho hắn.
Khi đám người kia đồng loạt oanh tạc hắn, hắn vừa che chở Đường Hiểu Hàm vừa mạnh mẽ xông lên, những sức mạnh kia không đủ để phá vỡ phòng ngự của hắn, mà lúc này hắn lại điều khiển binh khí trong tay phóng ra, thương ảnh như triều cường ập tới, kiếm thế như cuồng phong quét qua, tạo thành hai nguồn sát thương lớn gấp mười lần sức mạnh mà tất cả bọn chúng oanh tạc về phía hắn.
Một tên vương giả tránh không kịp, bị triều cường nhấn chìm, vương giáp nổ ra từng mảnh, trên ngực xuất hiện lỗ máu lớn.
Lại có một tên vương giả khác bị kiếm thế quét trúng, một bên vai bị chặt đứt, máu tươi phun ra giàn giụa, thân hinh nhanh chóng rơi xuống.
Một chiêu giết một người, Dương Ân quá mạnh, không ai có thể ngăn cản được hắn.
“Có Dương Ân ta ở đây, phản tặc đều phải chết!”, Dương Ân chém giết càng lúc càng dũng mãnh, như chiến thần giáng thế, đại sát bốn phương, vương giả không ngừng chết trong tay hắn.
Thế cục đại biến, tất cả mọi người đều bị chiến lực khủng bố của Dương Ân làm cho kinh hãi, quả thực là không thể địch nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.