Chương trước
Chương sau
Sau khi tờ giấy được thánh nhân gia cố sẽ trở nên khác thường nên mới được gọi là giấy thánh.
Dương Ân chưa từng nghĩ rằng thứ mà viện trưởng học viện Hoàng Gia tặng cho mình lại là một tờ giấy thánh, chắc hẳn đối phương không biết điểm đặc thù của tờ giấy này, nếu không cũng sẽ không hào phóng tặng cho hắn như thế. Nếu như Tề Ân Tán biết đây là tờ giấy thánh, e rằng trái tim ông ấy sẽ rỉ máu, thậm chí còn nghĩ đến việc cướp lại.
Nhưng mà thứ đã vào tay Dương Ân rồi thì làm gì có chuyện trả về cơ chứ.
Dương Ân không nghe lời Tiểu Hắc, đầu tiên là dùng nước ngâm lửa đốt thông thường, thậm chí là dùng dao kéo cũng không thể nào làm hư tờ giấy này được.
Tiểu Hắc không vui nói: “Gâu gâu, lại còn nghi ngờ lời ta nói, bây giờ tin rồi chứ!”
“Xem ra tờ giấy này thật sự rất chất lượng, vậy thì ta sẽ dùng Lam Yêu Cơ đốt nó thử xem, cũng không biết có thể nào đốt ra bí mật ẩn chứa bên trong nó hay không”, Dương Ân vui mừng nói.
“Yên tâm đi, Lam Yêu Cơ của ngươi vẫn còn yếu lắm, không đủ để đốt cháy được thứ do thánh nhân truyền thừa lại đâu”, Tiểu Hắc nói.
Vì thế Dương Ân bèn gọi Lam Yêu Cơ của mình ra ngoài.
Lam Yêu Cơ là tâm hỏa đã thức tỉnh của Dương Ân, nó thuộc một trong các thiên phú thần thông của hắn, vừa hay, có nó thì thuật luyện đan của hắn mới có thể tiến bộ tăng nhanh đột biến.
Lam Yêu Cơ hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều so với khi mới thức tỉnh, ngọn lửa màu xanh lam ẩn chứa từng tia màu tím, đó chính là thứ có được sau mấy ngày Dương Ân rèn luyện thiên lôi, những lôi hỏa đó bị Lam Yêu Cơ thu nạp rất nhiều để tăng cường hỏa lực của nó.
Đầu ngón tay Dương Ân động đậy Lam Yêu Cơ, nhẹ nhàng chỉ một cái: “Đốt cháy đi!”
Lam Yêu Cơ giống như một tinh linh, lao về phía tờ giấy thánh cũ kỹ kia đốt cháy bừng lên.
Phừng!
Ngọn lửa đang bốc cháy, rốt cuộc tờ giấy tàn cũng bị thiêu.
Lam Yêu Cơ không hổ danh là ngọn lửa cao cấp, cho dù vẫn còn rất yếu nhưng khả năng thiêu đốt mà nó có lại khá mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc sức mạnh Lam Yêu Cơ thiêu hủy tờ giấy, cuối cùng tờ giấy không trọn vẹn kia cũng có phản ứng, dường như trong tờ giấy đang có thứ gì đó vỡ ra, ngay khoảnh khắc đó, một tia sáng lưỡi kiếm lao về phía ấn đường Dương Ân.
Sự thay đổi này xảy ra quá nhanh, Dương Ân hoàn toàn không kịp phản ứng nữa, hắn lập tức bị tia sáng từ lưỡi kiếm này đâm thẳng vào ấn đường, máu tươi tức khắc chảy ra.
A!
Dương Ân che ấn đường, ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh tượng này, nó có thể chộp được sự xuất hiện của kiếm hồng kia nhưng mà nó không hề ngăn cản tia sáng từ lưỡi kiếm đánh vào chỗ ấn đường của Dương Ân, nó thầm nghĩ: “Đây mới là hạt giống kiếm ý thực sự”.
Giờ phút này, lực lượng tia sáng lưỡi kiếm kia đã không còn chui vào trong đầu của Dương Ân, ngàn vạn kiếm khí đang vặn vẹo trong Thần đình của hắn, kiếm ý đáng sợ tàn phá thành gió bão, cắt không gian trong đầu Dương Ân thành ngàn vạn mảnh. Dương Ân kêu la đau đớn đòi sống đòi chết, cảm thấy đầu óc đã sắp nổ tung.
Những kiếm khí này bá đạo kinh người, cất chứa hạt giống kiếm ý thực sự, so với tia kiếm ý mỏng manh mà hắn có được từ bia đá trước học viện Hoàng gia thì không biết nó còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Đóa hoa Thần đình tiến vào trạng thái tự động phòng ngự, bảy cánh hoa đang dập dờn, lực tinh thần mạnh mẽ muốn ngăn cản những kiếm khí này, không để cho chúng gây tổn thương đến linh hồn bản nguyên. Một cánh hoa trong số đó cất chứa một tia kiếm ý phát tán ra ngoài, dung nhập vào trong những kiếm ý kia, lấy được một cảm giác cộng hưởng, hóa giải sức mạnh của những kiếm ý tàn phá lung tung này, nhưng có thể vẫn chưa đủ để khiến nó hoàn toàn dừng lại.
Quyền ý trong đóa hoa Thần đình, đạo Tử thần hiện lên từ trong cánh hoa, cùng lao vào đối phó với kiếm ý này.
Quyền ý qua mài giũa của Dương Ân đã có vài phần nhuệ khí, do lực tinh thần khống chế, nhanh chóng đánh nhau với những kiếm ý này.
Quyền ý của Dương Ân vẫn còn hơi non yếu, kết hợp lại với nhau vẫn chưa đủ mạnh, đã nhanh chóng bị kiếm ý phá hủy. Đạo Tử thần từ đằng sau lao bổ lên, đây là một loại võ đạo, sức mạnh bao trùm lên trên cả ý cảnh, đáng tiếc loại võ đạo này có hiệu quả với sinh mệnh nhưng lại không thể nào đàn áp được loại kiếm ý này. Kiếm ý vẫn đang điên cuồng ngang ngược, một khi không thể cản nổi nữa, linh hồn Dương Ân sẽ bị vặn xoắn lại, chỉ sợ sẽ chết ngay tại chỗ.
Dương Ân mệnh lớn, rơi vào nguy hiểm cũng không chết, làm sao có thể tùy tiện bị hạt giống kiếm ý này tiêu diệt được chứ.
Đóa hoa Thần đình của hắn là chúa tể trong Thần đình, lực tinh thần của nó vô cùng mạnh mẽ, bảy cánh hoa vươn dài ra, rất nhiều kiếm khí đều bị bao quanh toàn bộ, không ngừng nén chặt những kiếm khí này lại. Bọn chúng muốn đâm thủng những cánh hoa này, sức mạnh do những cánh hoa phóng ra không hề yếu ớt, giằng co qua lại với kiếm khí.
Lúc này phải xem thử liệu Dương Ân có thể chịu đựng được không, dù sao đây cũng là hạt giống kiếm ý do cường giả có cấp bậc thánh nhân để lại, tuy uy lực chưa bằng một phần trăm của thánh lực nhưng nó không phải là thứ mà một Thần đình vương giả nhỏ nhoi có thể chịu đựng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.