“Suy nghĩ của ngươi thật khác biệt! Dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, muốn trở thành võ trạng nguyên thì đơn giản chẳng khác nào lấy một món đồ từ trong túi ra”, Hoàng thượng cười nói, sau đó ông ta lại nói: “Nguyện vọng này rất đơn giản, chỉ cần ngươi gia nhập học viện Hoàng gia là có thể rồi, chỉ không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Chuyện này là đương nhiên, thần không hề nói đùa! Đợi tới lúc học viện Hoàng gia tiến hành thi đấu, thần nhất định sẽ tham gia”, Dương Ân nói với vẻ phấn khích, không cảm thấy việc “chà đạp” những thiên tài “mong manh yếu đuối” kia là một đáng hổ thẹn, mà ngược lại hắn còn rất lấy làm vinh dự.
“Được rồi, chuyện này sẽ do Trần lão xử lý thay trẫm. Trẫm hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi thật sự không định lấy con gái của trẫm sao? Con bé chính là mỹ nhân quốc sắc thiên hương đấy!”, Hoàng thượng lại một lần nữa chuyển chủ đề nói.
Không ngờ chẳng được bao lâu mà Hoàng thượng lại có thể mềm giọng với bề tôi của mình như thế.
Dương Ân lộ ra vẻ khó xử: “Không dám giấu giếm bệ hạ, vi thần đã có người trong lòng rồi, vì vậy chỉ có thể phụ ý tốt này của Hoàng thượng!”
“Chuyện này thì có liên quan gì chứ, nam nhân nào mà chả tam thê tứ thiếp, chỉ cần ngươi không để nữ nhi trẫm chịu thiệt thòi là được!”, Hoàng thượng rất hào phóng nói.
Ông ta cũng đã khai sáng cho Dương Ân như vậy rồi, những phò mã gia khác thì chỉ có thể cưới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vo-than/1049581/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.