Chương trước
Chương sau
Dương Ân tất nhiên không hề trốn tránh, liền nói: "Đây là 'Nghịch Chuyển Thiên Khí đan', không chỉ có thể luyện hóa gân cốt, còn có thể khôi phục năng lượng đan điền bị hư hại, khôi phục sức mạnh ở giai đoạn cực thịnh, cảnh giới Địa Hải dùng nó ít nhất sẽ có thể thăng lên hai cấp cảnh giới, cho dù là siêu cấp cường giả thiên cảnh dùng thì cũng đều có công hiệu rất lớn".
Sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người đều không thể nào bình tĩnh được nữa.
Nghịch Chuyển Thiên Khí đan có công hiệu mạnh mẽ như vậy, nếu như có được một viên, thì tuy chưa thể đào tạo ra được một vị cường giả cảnh giới Thiên Ngư, nhưng nếu như muốn đào tạo ra được một vị vương giả đỉnh cấp tựa hồ như cũng không có gì quá khó khăn.
Thượng tướng La Công Minh lên tiếng: "Không biết Thiếu Ân bá tước có muốn bán viên đan dược này hay không, lão phu vô cùng có hứng thú".
"Thiếu Ân bá tước, lão phu cũng muốn, ngài hãy mở đấu giá đi", có lão quan viên khác cũng la lớn nói.
"Thiếu Ân bá tước, lão phu cùng Dương gia của ngài cũng tính là có quan hệ, ông nội của ngài là ân sư của ta, nể tình quan hệ hai nhà, hay là ngài bán đan dược cho ta đi".
"Ta cũng muốn, Thiếu Ân bá tước hãy ra giá đi, cho dù phải táng gia bại sản thì ta cũng sẽ mua".
...
Văn võ bá quan đều tranh nhau kêu lên, một chút trang nghiêm cũng không có.
Thiên đan hiện thế, ở giới phàm tục tuyệt đối là trăm năm khó gặp.
Hoàng thượng dĩ nhiên cũng không thể ngồi yên, ông ta lớn tiếng nói: "Yên lặng yên lặng, ồn ào cái gì, các ngươi không xem trẫm ra gì sao?"
Ông ta vừa mở miệng thì văn võ bá quan cũng thoáng yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt một chút cũng không an phận, tất cả đều thèm thuồng dán lên người của Dương Ân, giờ khắc này hào quang của Dương Ân đã lấn át cả hoàng thượng.
Nếu như là lúc trước thì hoàng thượng chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, nhưng bây giờ thì không, thiên dược sư còn có tư cách ngồi ngang hàng với ông ta, ông ta còn có thể nói gì được nữa.
Dương Ân đối mặt với phản ứng của mọi người, vẫn vô cùng trầm tĩnh nói: "Các vị đại nhân xin đừng hy vọng quá nhiều, một viên đan dược này Dương Ân chuẩn bị hiến tặng cho hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Dứt lời, hắn liền cúi người hành đại lễ, văn võ bá quan mặc dù thất vọng nhưng vẫn phải cúi người hô to theo: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Bọn họ không phải là Dược Linh Vũ, nào dám khiêu khích uy nghiêm của hoàng thượng.
Hoàng thượng cười tươi như hoa nở, hai mắt sáng rỡ, ông ta luôn miệng nói: "Tốt lắm tốt lắm, ái khanh rất tốt, ái khanh rất tốt, trẫm đúng là không nhìn lầm ngươi".
Đây tuyệt đối là ngày vui vẻ nhất trong mấy năm gần đây của ông ta.
Ai mà ngờ được một Dược Vương thiếu niên năm lần bảy lượt mạo phạm thiên uy lại có thể ngay lập tức đổi tính, dâng lên cho hoàng thượng một viên thiên đan có giá trị cực lớn.
Dương Ân đường hoàng nói: "Thân là con dân Đại Hạ, đây là chuyện mà thần phải làm".
Hôm nay hắn hiến thiên đan, tất nhiên là có dụng ý của hắn, kẻ địch của hắn đã xuất hiện quá nhiều, hắn phải trấn an hoàng thượng trước để không phải lo hậu họa về sau, như vậy thì Dương gia của hắn ít nhất cũng sẽ có một khoảng thời gian ngắn bình yên không lo nghĩ, lúc đó hắn mới có thể đi làm chuyện mà hắn muốn làm, nói không chừng sẽ có lúc hoàng thượng còn trở thành trợ lực của hắn.
Thần sắc của Phúc An Vương và Tống tướng đang đứng cùng với văn võ bá quan cũng âm trầm xuống, bọn họ đã ý thức được mưu tính của Dương Ân quá thâm sâu, giống như một con cáo già, rất khó đối phó.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng bắt đầu cảm giác được nguy cơ sắp tới, chỉ sợ Dương Ân bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó với bọn họ.
"Nói hay lắm, Dương Ân ái khanh nghe chỉ, hôm nay Dương Ân ái khanh đã trở thành thiên dược sư trước mặt của mọi người, chính là thiên dược sư trẻ tuổi nhất từ khi Đại Hạ khai quốc tới nay, cũng là thiên dược sư duy nhất của Đại Hạ, nay trẫm đặc phong ngươi thăng lên nhất đẳng hầu tước, ban cho danh hiệu 'thiên sư', thưởng vạn lượng hoàng kim, mười vạn viên huyền linh thạch hạ phẩm, một bộ chiến giáp giao long, một viên tử ngọc bảy vân, ba món vương binh...", long nhan của hoàng thượng vô cùng vui mừng, ban thưởng rất lớn cho Dương Ân.
Có thể trở thành hầu tước là một vinh dự to lớn, thân phận này phải lập được vô số công lao cho Đại Hạ mới có thể đạt được, Dương Ân cũng đã trở thành nhất đẳng hầu tước trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, cơ hồ còn có thể cùng vương tước sánh vai, những thứ ban thưởng còn lại đều vô cùng phong phú, nhưng đối với một viên thiên đan mà nói, căn bản không tính là cái gì.
Dương Ân quỳ một chân xuống hô lớn: "Tạ chủ long ân".
Văn võ bá quan đều lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng, trong số bọn họ có vài người làm quan hơn nửa đời người cũng không có cách đạt được vinh dự như vậy, nay Dương Ân có thể dựa vào một trận tỷ thí luyện đan thu được vinh dự mà bọn họ khát vọng ngày đêm, càng so sánh lại càng cảm thấy tức chết người.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ cũng biết Dương Ân đã trở thành người tôn quý nhất ở Đại Hạ, tuyệt đối không thể dùng ánh mắt trước kia để đối đãi với hắn, phải ra sức nịnh hót hắn mới được.
Đồng thời, bọn họ cũng đang suy nghĩ, Dược Vương các chỉ sợ sẽ không bỏ qua chuyện này, không biết sau đó Dược Vương các sẽ lại gây ra động thái gì.
Bất kể như thế nào, bọn họ đều cảm thấy cường thế của Dương Ân lúc này là không thể ngăn trở, tựa như đang được nhìn thấy được một con giao long thăng thiên hóa thành thiên long, tự do ngao du ở cửu trùng thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.