Chương trước
Chương sau
Tử Ma vốn tẩu hỏa nhập ma, tinh thần rối loạn, đòn tấn công này của Dương Ân quả thực khiến cơ thể vốn đã tổn thương càng thêm thương tổn, khiến y trợn trắng mắt ngay tại chỗ, miệng sùi bọt mép, cả người cứng đờ, giống như mắc phải triệu chứng của bệnh gì đó, nào có được nửa điểm khí phách của một vị cường giả.
Dương Ân thu hồi Mắt hồn, ngại ngùng gãi gãi đầu nói: “Xin lỗi huynh đệ, đã dùng sức quá nhiều!”
Tiểu Hắc cảm thấy cạn lời, tên này chẳng đáng tin gì cả.
Dương Ân cũng không biết liệu hồn chú của Tử Ma đã bị hắn giải trừ hay chưa, hắn để Mộng Băng Tuyết giải phong ấn, đợi Tử Ma tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
“Tiểu Hắc, ngươi có bí thuật hay tiên quyết nào nào để khống chế lực hồn không? Truyền cho ta vài món đi, bằng không ta không thể khống chế sức mạnh của Mắt hồn này được”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.
Hắn đã coi Tiểu Hắc như một con chó tiên vạn năng, gặp phải vấn đề gì, chỉ cần tìm Tiểu Hắc là sẽ giải quyết hết được mọi chuyện.
“Gọi Tiên Hoàng đại nhân một tiếng nghe thử!”, Tiểu Hắc ngồi dậy, khoanh chân xếp bằng như con người, vẻ mặt kiêu ngạo mà nghiêm nghị.
Dương Ân xoa tay nói: “Tiểu Hắc Tử đừng nghịch nữa, đều là người một nhà mà, mau truyền vài món đi, hai ta phân chia ai với ai chứ?”
“Không gọi thì không truyền!”, Tiểu Hắc vẻ mặt “đã ăn chắc” Dương Ân nói.
“Được rồi, được rồi, Tiên Hoàng đại nhân, mau truyền cho ta thuật khống chế linh hồn đi!”, Dương Ân rất không có khí khái mà kêu một tiếng, vì để trở nên mạnh hơn, hắn cũng không ngại bất cứ giá nào.
“Gọi phải thành tâm một chút, này chiếu lệ quá!”
“Tiên Hoàng đại nhân, anh minh thần võ, thần công vô địch, trên trời dưới đất, chỉ có ngài là nhất...”
...
“Ngự Hồn Tâm Kinh” là một môn hồn thuật cổ xưa, những kẻ có thể tu luyện đạt tới giai đoạn đại thành có thể ngưng tụ ra thực thể linh hồn chân chính, lực chiến đấu không kém gì chân thân.
Tiểu Hắc truyền môn tâm kinh này cho Dương Ân, đồng thời cảnh báo hắn rằng đây là kinh pháp vô thượng của hồn tộc, tu luyện có thể trở thành thần tiên, tiền đề là lực hồn phải đủ mạnh. Đóa hoa Thần đình của Dương Ân đã nở, muốn tu luyện không hề khó, đồng thời có thể tăng tốc thăng cấp lực hồn, còn có thể giúp Mắt hồn mở ra sức mạnh công kích và phòng ngự chân chính, có thể cho phép hắn khống chế độ mạnh - yếu của lực tinh thần tốt hơn, đối với con đường luyện dược cũng là trăm lợi mà vô hại.
Sau khi Dương Ân có được “Ngự Hồn Tâm Kinh”, tâm tình vô cùng kích động, hắn hận không thể ngay lập tức tiến hành trạng thái tu luyện, nhưng đúng lúc này Tử Ma lại tỉnh lại.
“Đây là đâu, ta là ai, ta muốn làm gì?”, Tử Ma lại một lần nữa hỏi.
“Ngươi là người hầu trung thành nhất của ta!”, Dương Ân nhìn Tử Ma nói.
Tử Ma nhìn về phía Dương Ân, lộ ra một biểu cảm kỳ quái hỏi: “Ngươi là chủ nhân của ta?”
“Đúng vậy!”, Dương Ân gật đầu đáp.
“Vậy ngươi có thể mua kẹo hồ lô đường cho ta được không, ta muốn ăn, ta muốn ăn!”, Tử Ma như một đứa trẻ, kéo gấu áo Dương Ân yêu cầu.
“Qua bên kia, đừng ở đây giả ngu nữa, nói cho ta biết ngươi tên là gì! Sau này ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, dốc sức làm việc cho ta, bằng không ngươi sẽ có kết cục rất thê thảm!”, Dương Ân nghiêm giọng nói.
“Chủ nhân, ngươi thật là hung dữ, người ta muốn ăn kẹo hồ lô đường, người ta muốn ăn, không mua ta khóc cho ngươi coi!”, Tử Ma giống như một đứa trẻ lên ba, vòi vĩnh nói, không đáp ứng thì sẽ không thôi, không giống như đang giả vờ.
Dương Ân trong nháy mắt bị đứng hình, trong lòng thầm nói: “Tên này không phải đang giả vờ, lẽ nào thật sự bị sức mạnh của ta đánh đến ngốc rồi?”
“Ngươi đừng kêu ta nữa, ta sẽ mua kẹo hồ lô đường cho ngươi!”, Dương Ân nói.
“Ô la, chủ nhân thật tốt!”, Tử Ma nhảy cẫng lên một cách vui sướng vỗ tay kêu lên.
Cũng đúng lúc này, Dương Ân đột nhiên ra tay với Tử Ma, giơ tay đánh thẳng vào gáy, hắn muốn đánh ngất Tử Ma rồi mới nghĩ cách trị liệu, hắn thật sự không có tâm tư chăm sóc một tên ngốc.
Bịch!
Dương Ân dùng lực không hề nhỏ, nhưng lực tay này lại không thể đánh ngất Tử Ma ngay tại chỗ, Tử Ma đau đớn kêu lên: “Ai da, chủ nhân, sao người lại có thể đánh ta, huhu...”
Tử Ma ngồi phệt xuống đất khóc bù lu bù loa, hệt như một đứa trẻ.
Dương Ân lập tức cảm thấy đau đầu, lập tức giơ tay ôm trán, không nói nên lời.
“Tiểu Hắc, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.
“Đơn giản, chỉ cần chữa trị tổn thương linh hồn cho hắn là được!”, Tiểu Hắc đáp, dừng một lúc nó lại nói: “Có điều, ngươi không cần lo lắng, tốt nhất hãy truyền một ý chí khác cho hắn, để sau này hắn sẽ trở nên tuyệt đối trung thành!”
“Cái này phải làm thế nào?”, Dương Ân hỏi.
“Rất đơn giản, ngươi chỉ cần suy tưởng ra một nhân vật giả, dùng Mắt hồn của ngươi để cưỡng ép thêm vào trong hắn phần lực hồn này, tương đương với việc tạo lại thân phận cho hắn, như vậy hắn sẽ tuyệt đối trung thành rồi!”, Tiểu Hắc nói.
“Như vậy cũng được sao?”, Dương Ân kinh ngạc nói.
“Có gì mà không được chứ, phàm là cường giả lực hồn siêu cấp có thể chém ký ức linh hồn của con người, cũng có thể truyền kí ức cho linh hồn, vì vậy đợi ngươi thuần thục Ngự Hồn Tâm Kinh hơn một chút, liền có thể thử xem, tương đương với việc khống chế hắn để dùng cho riêng mình”.
“Nếu là như vậy, vậy ta có thể há chẳng phải có thể khống chế rất nhiều người trở thành đầy tớ trung thành của ta rồi sao?”
“Há có đơn giản như vậy, đây chỉ là nhắm vào những người có linh hồn yếu ớt, nếu gặp phải người có linh hồn mạnh hơn mình, rất dễ bị phản phệ, hơn nữa loại chuyện này trái với luân thường đạo lí, bình thường cường giả siêu cấp cũng khinh không thèm làm!”
“Hóa ra là như vậy, vậy ta sẽ tu luyện Ngự Hồn Tâm Kinh trước, sau đó thử xem có thể tái tạo lại nhân cách cho hắn hay không”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.