Chương trước
Chương sau
Bây giờ, Vạn Lam Hinh đã biết tình hình hiện tại của cha mình, đó là lý do tại sao cô ta lại nói với cha mình như vậy.
“Con đang ngại ta già rồi nên hết hữu dụng sao?”, Vạn Thiên Long cười khổ trả lời.
Sau khi ông ta trở về từ sơn ngục, thực lực đã sa sút rất nhiều, không còn tinh thần phấn chấn như khi ở sơn ngục nữa, dáng vẻ trông cũng đã già đi nhiều, có thể thấy lần trở về vương thành này của ông ta cũng không được mấy tốt đẹp.
"Dĩ nhiên không phải, con đã đột phá cảnh giới Địa Hải, trong quân đội còn có thân phận kỵ úy, chỉ cần còn ở lại trong quân đội thì bất cứ lúc nào cũng có thể được sắc phong làm Thiên Lang tướng, tốt hơn nhiều so với cha bây giờ", Vạn Lam Hinh nói.
"Nói vậy nhưng con là thân gái, lại không có tước vị trên người, không thể duy trì Vạn phủ này, nếu như ta từ chức, thì Vạn phủ này sẽ bị tháo dỡ", Vạn Thiên Long nặng nề thở dài nói, dừng một chút ông ta còn nói: "Con đã lớn rồi, lúc này phải biết cân nhắc đại sự, nghe lời ta nói, con đi cùng với Dương Ân không tốt đâu".
"Cha, thực lực của con bây giờ có được đều là do đệ ấy ban cho, cha lại nói con không được đi cùng đệ ấy sao?", Vạn Lam Hinh hỏi ngược lại.
"Vậy thì sao, hắn đã nhiều lần kháng chỉ, tất nhiên chỉ có một con đường chết, như Tiết Quý lợi hại như vậy, đã từng là một trong mười vị vương giả hàng đầu, khi ông ấy mang mười món vương binh đến chất vấn hoàng thượng, còn không phải là đã bị đánh thành thịt nát hay sao?"
"Đệ ấy không phải là Tiết Quý, đệ ấy là Dương Ân".
...
Dương Ân trở lại vương thành đã ba ngày, trong ba ngày này, những lời bàn tán về hắn trong vương thành tăng lên không ngừng, không ai có thể sánh được với sự chói sáng của hắn.
"Dương Ân thực sự quá bá đạo. Hắn còn dám kháng chỉ, không xem hoàng thượng ra gì. Rốt cuộc là hắn ở đâu ra vậy?"
"Hoàng thượng không thể nào bỏ qua cho hắn được, dám kháng chỉ không tuân chắc chắn sẽ không có kết quả tốt".
"Hai ngày trước các ngươi có biết hắn còn bao trọn cả Túy Tiên Lâu để uống rượu không? Đó chính là đệ nhất tửu lầu ở vương thành, không ít vương hầu đều tới nơi đó để uống rượu nghe đàn, trừ đương kim hoàng thượng ra ta cũng chưa từng nghe nói ai có đủ bản lĩnh bao trọn cả Túy Tiên Lâu đâu".
"Nghe nói Dương Ân đã trở thành Dược Vương rồi, sư phụ của hắn còn xuất thân từ thế lực trấn quốc, cho nên hắn mới có thể ngang ngược như vậy".
"Các ngươi không thấy ở trước cửa Dương phủ có treo mấy cái đầu người đầm đìa máu tươi hay sao? Đó là những sát thủ của bảng Độc Thủ mà triều đình treo thưởng bấy lâu nay cũng không bắt được, ngay cả bọn chúng cũng bị giết, chứng tỏ bản lĩnh của Dương Ân thật sự không tầm thường".
"Không thể nào, người của bảng Độc Thủ đều là vương giả cường đại, thực lực của Dương Ân đã cường đại đến mức đó rồi sao?"
...
Đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi, khiến cho rất nhiều thanh niên ở vương thành xem Dương Ân như thần tượng, mấy cô gái ở vương thành còn vì hắn mà phát cuồng.
Ngày đó, bóng dáng Dương Ân cường thế xông vào vương thành đã bị truyền đi giống như thiên tướng hạ phàm, uy vũ tuấn khí, là đại hảo hán hiếm có trên thế gian, làm gì có cô gái nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của hắn.
Ngày thứ tư Dương Ân trở lại vương thành, cuối cùng hắn cũng lựa chọn vào triều.
Thân là trấn hộ tướng quân, Thiếu Ân bá tước, hắn chỉ cần ở vương thành một ngày thì đều phải vào triều diện thánh, hắn vào thành từ ba ngày trước mà cũng không tới diện thánh chính là tội đại bất kính, lần này vào triều, chỉ sợ sẽ trở thành đối tượng bị công kích.
Dương Ân được mẹ mình tự tay sửa sang dung mạo, mặc vào giáp trụ, toàn thân rạng rỡ, tuấn khí bức người, ngay cả mẹ của hắn cũng không nhịn được mà vuốt mặt hắn một chút rồi nói: "Ân nhi, con so với cha con lúc còn trẻ đẹp trai hơn rất nhiều, chỉ sợ có vô số cô gái yêu thích mà tranh giành".
“Mẹ, nếu để cho cha nghe thấy chuyện này thì cha sẽ ghen tị đó”, Dương Ân cười nói.
“Ông ấy có can đảm đó sao?”, Tô Nhu Mai cười toe toét nói.
Lúc này Tô Nhu Mai đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều so với hai ngày trước, giống như một thiếu phụ xinh đẹp chỉ mới hai mươi tuổi, dáng vẻ tang thương già nua đã hoàn toàn không còn vương lại nữa, đây chính là nhờ vào công hiệu của Trú Nhan đan.
Bà ấy đã lấy lại được tuổi thanh xuân, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều.
"Cũng đúng, nhà chúng ta chỉ có mẹ làm chủ", Dương Ân lấy lòng nói.
"Con bớt nịnh đi, lên triều nhớ kiềm chế, chúng ta không thể trở mặt với hoàng thượng, con phải lựa lời mà nói, đừng để mẹ phải lo lắng nữa", Tô Nhu Mai dặn dò.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ lựa lời mà nói với hoàng thượng”, Dương Ân đồng ý.
Ngay sau đó, hắn cầm theo chiến khôi bước ra khỏi phòng, chuẩn bị tiến cung diện thánh.
Đúng lúc này, Dương Trấn Nam nói với hắn: "Ân nhi, cha và con cùng đi diện thánh".
Dương Trấn Nam đã khoác lên mình bộ chiến giáp trước đây, khôi phục lại mấy phần khí khái của tướng quân Trấn Nam ngày xưa.
Lúc được trả tự do, thân phận của Dương Trấn Nam cũng đã được khôi phục, chỉ có điều mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn ổn định cho nên ông ấy mới không bị tuyên vào triều diện thánh, hôm nay con trai của ông ấy phải đi diện thánh, ông ấy cũng muốn đi cùng, hai cha con cùng tiến cùng lui.
Dương Ân xúc động nói: "Cha, cha không cần như vậy, nơi đó cũng không phải là đầm rồng hang hổ, cha không cần phải khẩn trương, cha cứ ở nhà với mẹ, con đi một chút sẽ trở lại, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì".
Nói xong, không đợi cha mình nói thêm câu nào, hắn đã bước ra khỏi sân, mang theo Khỉ Gầy và Lục Trí đang đứng chờ cùng vào cung.
Lần này hắn vào cung, văn võ bá quan đã sớm chờ hắn, chuẩn bị xử tội hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.