Lãnh đạo quỳ thì họ cũng phải quỳ.
“Cha mẹ, nhi tử bất hiếu, đã làm tổ tiên Dương gia mất mặt!”, Dương Ân quỳ lết tiến về phía trước một trượng, sau đó lại dập mạnh đầu xuống, lớn giọng sám hối.
Hắn không dùng đến sức mạnh để bảo vệ cơ thể mà dùng hết sức dập đầu xuống đất, trán cũng đã rách da chảy máu.
Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai bật khóc.
Những khốn khổ mà hai người phải chịu trong một năm nay dường như đều biến mất vào khoảnh khắc này, không còn chút oan ức hay đau lòng gì nữa.
“Ân Nhi…”, Tô Nhu Mai khóc nấc lên, sau đó chạy đến ôm con trai nhưng Dương Trấn Nam kéo bà ấy lại, ông ấy lắc đầu nói: “Cứ để nó phát tiết hết đi”.
Dương Trấn Nam rất vui vì có thể có được đứa con trai như vậy, ông ấy cũng biết lý do tại sao Dương Ân lại quỳ lạy hai người ở trước nhiều người, bởi vì Dương Ân thật tâm sám hối.
“Cha mẹ, con bất hiếu khiến đệ đệ bị liên lụy mất cơ hội đỗ trạng nguyên văn khoa”.
Cốp!
“Cha mẹ, con bất hiếu để cả Dương gia đều chịu tội!”
Cốp!
“Cha mẹ, con bất hiếu, là con hủy hoại sự trung thành của Dương gia”.
…
Mỗi lần đều lết đến một trượng, Dương Ân dập mạnh đầu xuống đất, mặt đất xuất hiện từng cái hố nhỏ, trên hố còn dính một chút máu. Hắn dùng hết sức cho mỗi cái dập đầu, rất thật tâm sám hối.
Xung quanh ngày càng nhiều người đến xem, mắt hơi ươn ướt.
Trong đám đông, có người đã làm cha mẹ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vo-than/1049489/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.