Chương trước
Chương sau
Nhiều tinh chất của thảo dược được tinh luyện ra rồi Dương Ân bắt đầu dẫn linh tuyền hòa vào, bắt đầu ngưng tụ đan dược.
Lần này là luyện chế Huyền Dịch đan chứ không phải Địa Vương đan nên không cần yêu hạch làm năng lượng hạch. Huyền Dịch đan này có tác dụng rất lớn với võ sĩ tu luyện huyền khí.
Nó được ngưng luyện từ một trăm loại dược, mấy chục loại linh dược và ba loại dược vương kết hợp lại, hiệu quả cực kỳ tốt, giúp các võ sĩ cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp có cơ hội đột phá thành Vương.
Dương Ân điều khiển Lam Yêu Cơ thu lớn thu nhỏ, lúc cần ngưng kết thì thu nó lại rồi dùng huyền khí để ngưng kết nước thuốc.
Bùm!
Trong lọ đồng xanh vang lên âm thanh trầm đục, một khí tức nhợt nhạt bay lên.
Dương Ân lặng lẽ đè ép lò luyện, một lúc sau cũng không thấy sấm sét. Lúc trong lòng hắn cảm thấy ủ rũ vì cho rằng lần này thất bại thì bỗng có một tia sấm sét đánh xuống.
Sức mạnh của sấm sét này yếu hơn lúc ngưng kết thành Địa Vương đan nhiều.
Tiểu Hắc lập tức nhảy sang chỗ khác tránh sấm sét.
Ầm!
Sấm sét bổ vào người Tiểu Hắc khiến cơ thể nhỏ của nó bay ra xa.
Sau đó lại liên tục có thêm hai tia sét nữa.
Dương Ân vừa muốn ra tay ngăn lại thì Tiểu Hắc đã nhảy lên, vọt tới chỗ tia sét đó.
Oẳng oẳng!
Tiểu Hắc bị đau rú lên mấy tiếng, cũng may cũng chỉ có ba tia sét, sau đó thì không thấy nữa.
“Sấm sét này yếu thế à? Lẽ nào đang chê Huyền Dịch đan có cấp bậc quá thấp?”, Dương Ân ngạc nhiên nói.
Lúc này Tiểu Hắc bị sét bổ thành cục than đen thui xuất hiện trước mặt Dương Ân nói: “Đúng thế, đan dược cấp thấp như thế tạo ra được sấm sét bình thường cũng xem như là tốt lắm rồi, đợi lát nữa là ta có thể truyền thuật luyện đan cấp cao của ngươi rồi”.
Nói rồi, nó lảo đảo ngã xuống đất, ngủ mất.
Hiển nhiên ba tia sét lúc nãy đã khiến nó mệt mỏi.
Dương Ân xách nó lên rồi ném lên người hổ Hảo Vân để nó ngủ thoải mái hơn trên người hổ Hỏa Vân. Hổ Hỏa Vân cẩn thận nằm xuống để Tiểu Hắc ngủ thoải mái hơn.
Dương Ân mở lọ thuốc ra, thấy sáu viên Huyền Dịch đan ở bên trong thì hài lòng nói: “Quả nhiên là tiến bộ không ít, thảo nào có thể gây ra sấm sét”.
Dương Ân cất sáu viên Huyền Dịch đan đi, sau đó lại tiếp tục luyện chế. Lúc nãy hắn chỉ dùng một phần dược liệu, còn hai, ba phần dược liệu nữa.
Hắn lại luyện hai thêm lọ Huyền Dịch đan nữa nhưng không dẫn đến sấm sét như lúc nãy. Hơn nữa đan dược chỉ ngưng kết được có năm viên, ít hơn lần đầu một viên.
Dương Ân cất đan dược vào rồi nói: “Quả nhiên là không thể nào qua loa lấy lệ trong quá trình luyện đan được. Có gì đó không ổn, đan dược luyện chế ra có sự khác biệt rất lớn”.
Lúc luyện ra lọ đầu tiên, Dương Ân đang ở trong trạng thái tốt nhất nên đan dược luyện ra cũng hoàn hảo nhất, lần thứ hai và thứ ba đã có khác biệt hơn một chút, chất lượng không tốt bằng lọ đầu tiên.
Nhìn kỹ lại đan dược trong ba lọ này thì chỉ có lọ đầu tiên là có một đường vân nhạt. Chính đường đan vân này làm chúng có chất lượng vượt trội hơn hai lọ còn lại.
Từ kiến thức cơ bản của mình về luyện đan, Dương Ân biết rõ hai lọ đan dược này cao lắm cũng chỉ có thể giúp tăng thêm khoảng ba mươi phần trăm xác suất đột phá thành Vương, nhưng lọ đầu tiên thì có thể đạt đến bảy, tám mươi phần trăm. Đây chính là sự khác biệt của đan dược có xuất hiện đan lôi và không xuất hiện đan lôi.
Dương Ân cất số đan dược này vào rồi đổi sang luyện đan dược tăng khí và đan dược phá huyệt.
Dùng đan dược để nâng cao cảnh giới cũng không hẳn là chuyện tốt đối với việc tiến thêm một bước sau này, nhưng tư chất của người trong quân đoàn Tử thần rất tốt, họ có thể đạt được cảnh giới cấp tướng hoặc vương, đó đã là cực hạn của họ. Dương Ân có thể giúp họ tiến bộ nhanh hơn một bước thì họ đã tương đối thỏa mãn rồi.
Nếu bảo họ tự tu luyện để nâng cao thực lực thì không biết bao lâu mới có thể lên được một cảnh giới.
Hai ngày sau, Dương Ân quay lại quân doanh của mình. Hắn đưa một viên đan dược cho Lý Đại Chủy rồi bảo gã ta mang đến chỗ Tào Kiến Đạt.
Còn những viên khác hắn giữ lại để đưa cho thủ hạ của mình dùng.
Hắn gọi Vạn Lam Hinh đến, bây giờ cô ta đã là người của quân đoàn Tử thần không còn là người bên hậu cần nữa rồi.
Vạn Lam Hinh vẫn có tư thế oai hùng như cũ, dáng người tuyệt đẹp được phác họa trong bộ chiến giáp, làn da màu lúa mạch lộ ra ngoài quần áo. Cô ta càng trở nên thành thục, quyến rũ và mê hoặc lòng người hơn.
“Ân đệ tìm ta à?”, Vạn Lam Hinh đến cạnh Dương Ân, tựa sát gần hắn hỏi.
Mùi thơm tỏa ra người trên người cô ta khiến Dương Ân cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng trong lều lại có không khí lạnh lẽo khiến Dương Ân nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn khẽ nói: “Tỷ ngày càng xinh ra đấy”.
“Miệng dẻo quá à, đệ cũng lừa người phụ nữ đó như thế chứ gì?”, Vạn Lam Hinh ghen tị hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.