Chương trước
Chương sau
Úc Kim Hoa đánh tới phía sau lưng Dương Ân, tung ra một đòn chí mạng, hư ảnh hoa ăn thịt từ đường kiếm đâm tới dường như sắp có thể nuốt chửng Dương Ân.
Ba kẻ còn lại cũng tung ra tuyệt chiêu, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giết chết Dương Ân, để tránh xuất hiện chuyện bất ngờ không kiểm soát được.
"Các ngươi đều gấp gáp muốn chết, vậy thì ta sẽ tiễn tất cả lên đường!", Dương Ân lạnh lùng quát lên, ý chí Tử thần bên trong thần đình được phóng thích ra ngoài, tràn ngập tứ phương, tất cả sinh vật ở trong phạm vi một trăm trượng gần đó đều bị ảnh hưởng.
Úc Kim Hoa cùng với hư ảnh hoa ăn thịt đang đánh lén sau lưng đột nhiên héo rút lại, cả ba kẻ còn lại cũng không tránh khỏi kết cục đó, đều cảm nhận được sự uy hiếp kinh khủng của cái chết, từ huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân thẳng lên tới huyệt Thiên Linh trên đỉnh đầu đều bị kích động, khiến cho cả người rét lạnh, tựa như sinh mạng đã bị rút hết ra khỏi cơ thể, cảm giác tử vong khủng khiếp khủng bố thần kinh của bọn chúng, làm cho bọn chúng chìm vào khủng hoảng, tất cả các đòn công kích đều đình trệ.
Tay trái của Dương Ân liền tóm lấy Úc Kim Hoa, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn xem Úc Kim Hoa trông như thế nào, hắn đã vặn cổ ả ngay tại chỗ.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên lanh lảnh, xuyên qua lỗ tai của các vị tướng lĩnh, họ cảm thấy như bị băng lạnh đâm vào xương sống, khiến cho ai cũng dựng tóc gáy.
Khi ba kẻ kia định thần lại, chỉ thấy Úc Kim Hoa đã mất hết sinh khí ở trước mặt, nỗi sợ hãi cái chết lại ập đến.
Bọn chúng nuốt nước miếng, chuẩn bị lao lên một lần nữa để vây giết Dương Ân, nhưng ý chí Tử thần vẫn đang hủy diệt thần hồn của bọn chúng, khiến cho bọn chúng kinh hãi vô cùng.
"Các ngươi cùng với ả lên đường đi", đôi cánh Băng Nhẫn của Dương Ân xuất hiện, trong nháy mắt giương lớn, lướt qua đỉnh đầu của Hạ Hầu Liệt, thương Tam Long hai lưỡi quét qua, liền chém bay đầu của y.
Lam Khổ và Quan Phương Hiện hoàn toàn hoảng loạn.
“Chạy đi!”, Lam Khổ không chút nghĩ ngợi, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Quan Phương Hiện cũng nhanh chóng bỏ chạy, y chỉ hận tại sao trời sinh mình chỉ có hai cái chân, đối phương quá mạnh, bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ, cứ dây dưa ở đây thì chắc chắn sẽ phải chết.
Mặc dù tốc độ của bọn chúng cũng rất nhanh, nhưng làm sao có thể so sánh được với Dương Ân? Đôi cánh Băng Nhẫn của Dương Ân lóe lên, phóng ra khí tức băng giá cực độ, hướng về phía Lam Khổ oanh tạc, cắt thân thể Lam Khổ ra làm đôi, máu tươi văng tung tóe giữa không trung, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
“Cho ngươi nếm thử tiễn thuật của ta”, Dương Ân quan sát Quan Phương Hiện đang bỏ chạy cách đó hàng trăm trượng, hắn lấy ra cung sừng bò, kéo căng mũi tên trên dây cung, mũi tên bắn ra vun vút như sao xẹt.
Chíu!
Cây cung sừng bò bắn ra được mũi tên, nhưng không chịu được lực cánh tay Man thần của Dương Ân, cho nên ngay lập tức bị gãy làm đôi. Ngay lúc đó, mũi tên của Dương Ân cũng đã xuyên qua giáp chiến của Quan Phương Hiện, bắn y bay lên cao.
Bốn vương giả trung cấp trong nháy mắt bị Dương Ân giết chết, tất cả các chiến tướng khác đều sợ hãi, cũng may vừa rồi bọn họ không có hành động liều lĩnh, nếu như Dương Ân nổi giận, hắn cũng sẽ giết chết tất cả như thế.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cho dù có bao nhiêu người cũng không thể uy hiếp được.
Cận Niệm sợ hãi tột độ, sắc mặt tái mét, gã nhận ra nếu như vừa rồi gã kịp ra tay với Dương Ân thì gã cũng đã sớm trở thành một cái xác rồi.
“Sao hắn có thể mạnh như vậy!”, Cận Niệm không thể tin nổi, hai chân run lên, sợ hãi muốn tè cả ra quần.
Phần Thiên Hùng cũng lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cười khổ, nói: "Tên nhóc này tiến bộ quá nhanh, không hổ là kẻ có thiên kiêu chi tử chống lưng, hoàng triều Đại Hạ làm sao có thể ngăn cản giao long thăng thiên, tuyệt đối không thể nào cùng hắn đối kháng!"
Mặc dù Phần Thiên Hùng là vương giả đỉnh cấp, nhưng ngay cả đối với ông ta thì việc giết chết một lúc bốn vương giả trung cấp cũng không dễ dàng như vậy. Ông ta cảm thấy cách Dương Ân sử dụng ý chí Tử thần còn đáng sợ hơn cả hoa hồng Tử thần, cho dù là chính ông ta đánh với Dương Ân, thì ai sống ai chết cũng không thể chắc chắn được.
Ông ta không khỏi nghĩ đến Khỉ Gầy, thiếu niên mang trong mình dòng máu yêu tộc đó cũng rất cường đại.
Nếu hai huynh đệ bọn họ hợp lực, tương lai chắc chắn có thể xứng bá trong giới siêu phàm.
Ở một diễn biến khác, điều kinh hoàng hơn lại sắp xảy ra.
Hoa Phong Thần đã tiếp cận Mộng Băng Tuyết, y phe phẩy cây quạt mỹ nữ, giễu cợt nói: "Mỹ nữ, tối nay hãy cùng bản vương vui vẻ đi".
Hoa Phong Thần nói rất trực tiếp, vô cùng ngang ngược, y tin rằng mỹ nữ này sẽ ngoan ngoãn thần phục dưới chân của một vương giả như y.
Tuy nhiên, khi y vừa dứt lời thì đã bị một luồng khí tức băng giá cực độ xuyên qua người, trên người của y nhanh chóng lan ra một tầng băng tinh, đông cứng y thành một bức tượng băng, không thể động đậy được nữa.
Khi có người phát hiện ra động tĩnh ở nơi này, thì cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Hoa Phong Thần đứng thứ sáu trong bảng Độc Thủ, mạnh hơn cả Úc Kim Hoa, sao có thể dễ dàng biến thành một bức tượng băng như thế?
Lúc này, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía cô gái mặc y phục trắng tinh kia, cảm giác ớn lạnh lan đến tận đỉnh đầu, khiến cho bọn họ đều bất giác lui về phía sau thật xa.
Đây là một cô gái thật đáng sợ.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.