Chương trước
Chương sau
Sau khi Dương Ân đột phá xong, khắp người hắn tỏa ra một luồng khí tức mông lung. Khí thế không chỉ trở nên càng phi phàm, mà còn tăng thêm vào mấy phần thần bí, đây là điều mà những vương giả khác không thể có được.
Ngay sau đó, trên người Dương Ân có một luồng huyền khí chuyển động, một đôi cánh huyền khí màu ngọc lam duỗi ra từ hai sườn của hắn, mỗi bên cánh dài khoảng gần sáu trượng, kết quả này là hắn vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức lực.
Vương giả sơ cấp muốn qua lại thì chỉ có thể ngưng tụ đôi cánh huyền khí dài khoảng một trượng, tốc độ bay chỉ có thể coi là trung bình, mà đôi cánh huyền khí của vương giả trung cấp cũng chỉ có thể đạt tới độ dài tối đa là hai trượng rưỡi, vương giả cao cấp có thể đạt tới độ dài năm trượng, duy chỉ có vương giả đỉnh cấp mới có thể ngưng tụ ra đôi cánh huyền khí dài trên sáu trượng.
Dương Ân chỉ mới là cảnh giới vương giả trung cấp, có thể dễ dàng ngưng tụ ra đôi cánh huyền khí của vương giả đỉnh cấp, như thế cũng đủ để thấy độ thâm hậu của huyền khí bên trong hắn đáng sợ như thế nào.
Sau đó, từ trên cơ thể Dương Ân lại hiện ra một đôi cánh bạc đang tỏa ra hàn khí, mà đôi cánh bạc này mới chính là đôi cánh thật sự, giống như một bộ phận trên cơ thể của hắn vậy. Trông nó giống như đôi cánh của thiên sứ, chuyển động một cách nhẹ nhàng, chiều dài cũng không thua kém đôi cánh huyền khí. Hai loại cánh hoàn toàn khác nhau, chúng cùng lúc chuyển động liền sản sinh ra cuồng phong bão táp, thổi bay cát đá xung quanh, hàn khí bức người.
“Thật lòng thì cũng không tồi!”, Dương Ân hài lòng nói, rồi thu hai đôi cánh vào.
Ba Đại Thiên yêu cách đó không xa nhìn thấy như vậy đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy nhân tộc có thể ngưng tụ ra hai đôi cánh, thật sự khiến cho bọn chúng cảm thấy mình được mở mang tầm mắt, thậm chí bọn chúng còn hoài nghi Dương Ân liệu có phải là huyết mạch của nhân tộc thật hay không.
“Tiểu Ân Tử, ngươi bay lượn như thế này, tuyệt đối không một ai cùng cấp bậc có thể so sánh được!”, Tiểu Hắc có chút ngưỡng mộ nói.
“Ta cũng nghĩ vậy!”, Dương Ân cười nói. Sau đó hắn đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, hai tay nắm lấy một tảng nham thạch trên núi, chỉ phát lực thôi mà hai tay hắn dường như đang ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, trong không gian mờ mờ ảo ảo như có một luồng ánh sáng hiện ra, nhấc tảng nham thạch lớn kia ra ngoài.
Sau khi hắn kéo tảng nham thạch lớn này ra, vòng hai tay ôm lấy nó, cũng không thấy hắn dùng lực thế nào mà đã nghiền nát tảng nham thạch này rồi.
Ầm!
Nham thạch đã hóa thành bột, thật không thể chịu nổi.
“Tên tiểu tử ngươi, chẳng lẽ ngươi lại thức tỉnh được thiên phú gì khác sao?”, Tiểu Hắc hỏi.
“Chắc là một loại thiên phú tiềm năng vặt vãnh thôi, giống như chân phong thần của hai chân ta vậy, mà hiện tại sức mạnh của huyệt khiếu trên cánh tay đã tăng lên rất nhiều, nên coi như là “Đại lực thủ” vậy!”. Dương Ân do dự một chút rồi nói.
“Cái gì mà đại lực thủ chứ, rõ ràng là “cánh tay Man Thần”, có mấy phần Man lực kình của tộc Man di!”, vẻ mặt Tiểu Hắc hưng phấn nói.
Dương Ân sau khi nghe xong thì cũng hài lòng gật đầu nói: “Đúng vậy, “cánh tay Man Thần” đúng là càng chuẩn xác và thích hợp hơn, càng có lợi cho ta phát huy ra uy lực của Man quyền hơn!”
“Hừ, ngươi cũng đừng đắc ý quá, thiên phú nhiều không có nghĩa là tốt, phải phát huy sức mạnh của một loại thiên phú đến trình độ cao nhất mới là tốt. Cái tên mà ngươi nhìn thấy ở trên bậc bốn mươi chín chính là một minh chứng của việc phát huy sức mạnh thiên phú đến trình độ cao nhất, vậy nên ngươi phải nắm bắt cho tốt!”, Tiểu Hắc nhắc nhở.
“Này này, ta không nghĩ việc có nhiều thiên phú là một chuyện xấu, có nhiều con át chủ bài, lúc đánh nhau mới khiến người ta choáng ngợp, ứng phó không xuể!”, Dương Ân cười đắc ý nói.
“Không nghe lời của bổn Tiên Hoàng, ắt sẽ chịu thiệt ngay trước mắt!”
“Được rồi, Tiểu Hắc, ngươi càng lúc càng giống bà mẹ chồng khó tính đấy!”
“Gâu gâu, ngươi muốn bị cắn chết không!”
“Ai da, Tiểu Hắc ngươi càng lúc càng hỗn xược!”
...
Một cuộc đại chiến giữa người và chó lại tiếp tục diễn ra một lúc lâu rồi mới dừng lại.
Mộng Băng Tuyết bước tới, sắc mặt mang theo mấy phần tình cảm, nói: “Xuống núi!”
“Ừm, giờ chúng ta sẽ đi ngay!”, tâm tình Dương Ân lúc này đang rất tốt, kéo tay Mộng Băng Tuyết chuẩn bị xuống núi.
Song, Dương Ân vẫn còn chưa đi được mấy bước, ba Đại Thiên yêu kia đã vội vàng chạy tới, vây họ lại.
“Xin dừng bước!”, Thiên Tượng yêu lên tiếng trước.
“Đừng nói là ba vị tiền bối định ép ta ở lại đấy nhé, ta đã tự mình thông qua khảo nghiệm mà!”, Dương Ân đáp.
“Tất nhiên là không, ngươi đã thông qua khảo nghiệm, chúng ta rất mừng cho ngươi!”, Thiên Tượng yêu nói ra câu từ tận đáy lòng.
“Vậy thì được rồi, giờ ta muốn xuống núi, mời ba vị nhường đường cho!”, Dương Ân lại nói.
“Đừng vội, ngươi là khách quý của tộc ta, dù thế nào cũng phải tiếp đãi ngươi tử tế một chút!”, Thiên Tượng Yêu nhiệt tình nói.
“Nhưng dưới núi vẫn còn có các tướng lĩnh của quý tộc đang chờ ta trở về nữa, ta sợ là bọn họ đang rất sốt sắng!”
“Yên tâm đi, ta sẽ phái lão nhị đi thông báo với bọn họ, cứ để bọn họ tiếp tục đợi. Lúc nào ngươi đi cũng được, không thành vấn đề!”
“Như vậy không hay cho lắm đâu!”
“Có gì mà không hay chứ, mọi chuyện ở đây chính là do bọn ta định đoạt, lão nhị lập tức đi thông báo cho đám người phía dưới, để bọn họ tiếp tục chờ khách quý của tộc ta!”
“Vâng, đại ca, ta đi ngay!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.