Chương trước
Chương sau
Gió xuân hây hẩy, sóng biếc dập dờn!
Trong phạm vi của quân đội, chỉ có bên hậu cần có nước, các bên khác muốn tìm chút nước để tắm rửa cũng rất khó, phải lấy nước từ khe suối bên phía hậu cần mới được.
Bây giờ, trong ba cái hồ cách quân đoàn Tử Thần không xa đã có nước, nước ở đây trong veo thấy cả đáy, không hề kém so với nước chảy giữa núi là bao, xem ra cũng khá tinh khiết.
Nước trong hồ này cũng không phải là mưa và sương tích tụ lại hay từ dưới đất tự dâng lên, mà là do một người thiếu niên dẫn nước tới.
Người thiếu niên không đổ nước trên núi vào đây, cũng không phải là đào giếng dưới lòng đất, mà là dựa vào năng lực của bản thân mình, hút nước lên đây.
Phương thức hóa thứ tầm thường thành thần kỳ này đã khiến người trong quân đoàn Tử thần kinh sợ.
Dương Ân ở trong hồ nước đã bị ngập đến ngực, hắn mở mắt ra, tự nói một tiếng: "Gần được rồi!"
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng giậm mũi chân một cái rồi nhảy lên khỏi hồ nước.
Nước trong hồ đều do cọc Long Quy trấn thủy và thủy huyền châu của hắn cùng nhau phát ra sức mạnh mà dẫn nước tới. Long Quy hút nước, thủy huyền châu có thể tích nước, cũng có thể hút nước, nếu không thì dựa vào thực lực vương giả hiện tại của hắn cũng không thể làm được phương pháp thần kỳ như này.
Đám người Huyết Cơ, Độ Quảng Phật và Trịnh Tiểu Hổ đều tận mắt nhìn thấy kỳ tích này. Họ đã thán phục khả năng của Dương Ân từ lâu, với tính khí kiêu căng khó thuần của họ, ở trước mặt Dương Ân cũng không dám kiêu ngạo dù chỉ chút ít.
Dương Ân nói với mấy vị thống lĩnh: "Gọi ba trăm binh lính đến đây trước đã!"
"Tuân lệnh đoàn trưởng!". Mấy vị thống lĩnh đáp lại một tiếng rồi quay người đi gọi binh lính.
Một lúc sau, ba trăm binh lính của quân đoàn Tử thần đều có mặt tại chỗ.
Dương Ân nhìn qua bọn họ rồi nói: "Tất cả các ngươi xuống nước, cứ chia một trăm người xuống một hồ!"
"Tuân lệnh đoàn trưởng!". Đám người không dám làm trái lại mệnh lệnh của Dương Ân mà nhanh chóng xuống hồ nước.
Họ cũng không rõ Dương Ân muốn họ xuống nước làm gì, chẳng lẽ là muốn dìm chết bọn họ sao?
Sau khi họ xuống hết rồi, Dương Ân bèn lấy ra ba lọ thuốc rồi nói với Huyết Cơ, Độ Quảng Phật và Đặng Tiểu Hổ: "Đổ nước thuốc này vào trong hồ!"
Ba người nhận lệnh, từng người một cầm lấy lọ thuốc đổ vào trong ba cái hồ.
Xèo xèo!
Sau khi nước thuốc đổ vào hồ thì giống như có dầu đổ vào nước vậy, phát ra âm thanh kỳ dị.
Dương Ân lần lượt tung ra một chưởng lúc nước thuốc đổ xuống, làm cho thuốc nhanh chóng hòa vào trong hồ nước.
"Chú ý hấp thụ thuốc trong nước, có thể hấp thụ được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi", Dương Ân nhắc nhở.
Lúc này sắc mặt của các binh lính trong hồ nước hơi sững lại, ngay sau đó ai nấy đều dùng cách thức của mình bắt đầu ngưng thần tĩnh khí, vận hành huyền quyết để hấp thu dược lực trong hồ nước.
Bọn họ không phải đồ ngốc, họ biết thân phận dược vương của Dương Ân, mà trước mắt nước thuốc này có thể là món đồ tốt giúp nâng cao thực lực của họ, sao có thể bỏ qua chứ.
Quả nhiên, khi bọn họ tĩnh tâm hấp thụ sức mạnh trong nước thì đã cảm nhận được dược lực tác dụng lên cơ thể mình, một cảm giác tê dại khiến cơ thể họ cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Lúc này họ càng thêm chắc chắn, nước trong hồ đã biến thành linh tuyền, rất có lợi cho họ.
Mỗi hồ nước một trăm người, chia nhau xâm chiếm sức mạnh trong hồ nước. Cho dù họ chỉ là võ sĩ cấp thấp nhưng cũng cần rất nhiều, may thay thứ Dương Ân bố trí là nước thuốc cô đặc, nếu không thì khó mà giúp bọn họ có được thành quả.
Sau khoảng nửa canh giờ gì đó thì nghe thấy có người kinh ngạc kêu lên: "Ha ha, ta đột phá rồi... ta đột phá đến cảnh giới cấp tướng trung cấp rồi!"
Sau đó, liên tục có người hô lên: "Vết thương cũ trên người ta đã khỏi rồi, sức mạnh thể chất hình như mạnh lên rất nhiều rồi!"
"Thứ đoàn trưởng cho chúng ta là linh dịch, sức mạnh của ta cũng sắp đột phá rồi".
...
"Những người đột phá thành công rồi thì lên đi, đừng rề rà nữa!", Dương Ân mở miệng nói.
Binh sĩ đã được đột phá vội vàng bò từ trong hồ lên, không dám nán lại hồ một giây phút nào.
Họ đã nếm được quả ngọt thì sao có thể làm trái mệnh lệnh của đoàn trưởng cơ chứ.
Đáng tiếc, vẫn cứ có người đứng ỳ tại chỗ không chịu lên, tên này cho rằng Dương Ân không phát hiện ra mình. Dương Ân xuyên qua không gian, thò ra một cái móng vuốt, móng vuốt huyền khí màu xanh lam chụp lấy đỉnh đầu của tên đó, túm tên đó ra khỏi hồ rồi đẩy mạnh về phía xa xa.
Ầm!
Tên đó còn chưa phản ứng lại thì đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự rồi.
"Người làm trái lệnh, chém!", Dương Ân lạnh lùng nói.
Câu nói này dọa các binh sĩ trong hồ nước sợ chết khiếp, bọn họ không dám có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Đoàn trưởng như này, họ không dám chọc vào.
Một canh giờ trôi qua, nước thuốc trong hồ đã loãng dần dần, cũng không còn hiệu quả gì nữa.
Nhưng trong một canh giờ đó đã có hai, ba mươi người đột phá cảnh giới thành công, phần lớn đều có lợi đối với cơ thể họ. Vết thương cũ lành lại, huyền khí cũng tăng lên, người nào cũng lộ ra tinh thần rạng rỡ, ánh mắt nhìn Dương Ân thì trở nên kính nể, cảm kích.
"Đổi nhóm tiếp theo!", Dương Ân lại ra lệnh.
Tất cả mọi người đều ra khỏi hồ nước, các thống lĩnh lại gọi tiếp một đội khác tới đây.
Lại cùng một phương thức, cùng một nước thuốc, cùng một quá trình, cùng một thành quả.
Lặp đi lặp lại như vậy, qua ròng rã một ngày, kéo dài đến tận tối, tất cả binh lính của quân đoàn Tử thần đều được hấp thụ nước thuốc, thể chất cũng được cải thiện rất nhiều. Chuyện này đối với họ mà nói thì giống như giữa sa mạc gặp được dòng suối mát ngọt ngào, tâm trạng nhờ đó mà kích động vui sướng biết bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.