Chương trước
Chương sau
Tào Kiến Đạt mỉm cười, nhấp một ngụm trà nói: “Dương Ân, động tĩnh của quân đoàn Tử thần của các ngươi gần đây không nhỏ nha!”
“Sao, có phải đã ảnh hưởng đến các quân doanh khác không? Nếu như là như vậy, ta liền sẽ đuổi tất cả bọn họ đến dãy núi”, Dương Ân đáp.
Tào Kiến Đạt xua tay nói: “Không có gì, chỉ là có chút tò mò mà thôi, không biết Dương lão đệ chuẩn bị có hoạt động lớn gì vậy?”
Cách xưng hô của Tào Kiến Đạt dành cho Dương Ân thay đổi rất nhanh, đã thành “Dương lão đệ” rồi, như thể hai người đã trở thành bạn vong niên rồi vậy.
“Còn có thể làm gì chứ, chỉ là thao luyện bọn họ nhiều hơn một chút thôi, để lần sau quân Man lại xông tới, bọn họ còn có thể chết ít đi vài người ấy mà!”, Dương Ân cười nhạt nói, dừng lại một lúc, hắn hỏi: “Tào tướng quân lần này đến là vì chuyện gì?”
“Dương lão đệ, nếu ngươi không ngại thì có thể gọi ta một tiếng Tào ca hoặc lão Tào cũng được, chúng ta cũng là không đánh thì không quen biết, không cần xa cách như vậy!”, Tào Kiến Đạt vẫn chưa trả lời câu hỏi, mà nhiệt tình lôi kéo Dương Ân.
“Vậy ta xin bạo gan gọi một tiếng lão Tào vậy!”, Dương Ân dè dặt một lúc rồi nói.
“Vậy mới phải chứ, chúng ta có thể cùng nhau giết địch ở biên quan, cánh tay của Thanh Cung lại do lão đệ nối lại, đây chính là duyên phận rất sâu đó!”
“Ừm, Tào lão ca vẫn chưa nói huynh tới tìm ta là có chuyện gì?”
“Ờm... là như thế này, ta nghe nói Đại tướng quân muốn đệ thay ngài ấy luyện chế một viên Huyền Dịch đan?”
“Đúng là có chuyện này!”
“Vậy đệ có thể luyện thêm một viên cho lão ca không, lão ca cảm kích vô cùng!”
“Luyện đan là một việc rất tốn sức, hơi bất cẩn một chút thì còn bị sét đánh. Chuyện này có chút khó xử!”
“Ta biết rằng lão đệ khó xử. Lão đệ có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần là chuyện mà lão Tào này làm được, ta tuyệt đối không từ chối!”
“Vậy sao được chứ!”
...
Hai “con cáo” một già một trẻ nói chuyện, ngươi tiến ta lùi, nước bọt không ngừng văng tung tóe, không thua kém gì một trận đại chiến.
Cuối cùng, Dương Ân vẫn là đồng ý yêu cầu của Tào Kiến Đạt, còn về phần Tào Kiến Đạt, ông ta đương nhiên cũng phải trả một cái giá tương xứng. Một trong những cái giá lập tức có hiệu lực khi Dương Ân trở lại Vương thành, vì chính cái giá này nên Dương Ân mới xuôi lòng đồng ý, hắn không muốn thân phận của bản thân trở nên rẻ mạt.
Sau khi Tào Kiến Đạt rời đi, Dương Ân còn chưa kịp tận hưởng sự tĩnh lặng thì Nam Tề Tần đã dẫn Nam Như Nam đến để đề nghị kết thông gia.
Không chỉ có hai người bọn họ tới, mà ngay cả người cùng ngựa của tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng cũng cùng nhau tới đây, đúng là muốn mọi người trong toàn quân đội đều biết.
“Con rể Dương Ân, mau ra nghênh đón nhạc phụ đại nhân của ngươi đi nào!”, lão già Nam Tề Tần này có da mặt dày ghê. Vừa đến bên ngoài lều của Dương Ân, ông ta liền lớn tiếng hét lên.
Bên cạnh ông ta là một người con gái cao lớn, người con gái này là Nam Như Nam đã cởi bộ y phục bằng lông xuống. Hiện cô ta đang mang lụa mỏng che mặt trên gương mặt có lớp trang điểm đậm, bước đi uốn éo, giống như một cô nương đã xuất giá.
Chỉ là, cách trang điểm của cô ta lại chẳng hề ăn nhập với dáng người cao ráo của bản thân chút nào, trái lại trông có chút lố bịch và kỳ quặc.
Sau khi Dương Ân nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, hắn từ trong lều bước ra, nhìn hàng ngàn người ngựa đang vây quanh chỗ của mình, cảnh tượng này thực sự đã dọa hắn ta một trận thót tim.
Ngoài ra, hắn nhìn thấy Nam Tề Tần và Nam Như Nam trước mặt, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Nam Như Nam, hắn càng khó mà tin được, dạ dày hắn cuồn cuộn không ngừng.
“Nam lão tướng quân, các người muốn làm gì?”, Dương Ân cố kìm nén cơn buồn nôn để hỏi.
Lục Trí sớm đã bị kinh động, nói nhỏ bên cạnh hắn: “Đến để đề thân với ngài đó!”
“Đúng vậy, con rể Dương Ân à, ta đem con gái của ta giao cho ngươi. Con bé một lòng hướng về ngươi, con gái lớn phải gả chồng, không thể giữ mãi trong nhà, ngươi phải đối xử tốt với con bé, nếu không các huynh đệ trong trọng giáp doanh ở phía sau con bé sẽ không để yên đâu!”, Nam Tề Tần nói một cách dứt khoát, gãy gọn.
“Đúng vậy, Dương đoàn trưởng lấy thiếu tướng của bọn ta đi. Chỉ có người anh minh thần võ như ngài mới xứng với cô ấy!”, Mã Tề - một thành viên trong trọng giáp doanh hét lên.
Nam Như Nam lén liếc nhìn Dương Ân, ánh mắt không ngừng liếc mắt đưa tình với hắn. Dương Ân nhịn không nổi quay sang một bên nôn ọe.
Lực sát thương của Nam Như Nam quả thực là quá lớn!
“Chủ công đáng thương!”, Lục Trí vỗ nhẹ lên lưng Dương Ân, trong lòng thay hắn mặc niệm một câu.
“Dương Ân, chàng sao vậy? Trong người có chỗ nào không được khỏe sao?”, Nam Như Nam chạy tới hỏi.
“Cô đừng qua đây!”, Dương Ân vội vàng duỗi tay ra xua đuổi, hét lớn.
“Tại sao chứ?”, Nam Như Nam khựng lại hỏi.
“Không, cô lùi lại, mau lùi lại!”
“Không được, chàng không được khỏe, ta phải ở bên cạnh chàng hầu hạ chăm sóc chàng, ta nguyện ý làm thê tử xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất của chàng!”
“Đừng như vậy, ta cầu xin cô, hãy buông tha cho ta đi mà! Ta quá xấu xí, tính cách cũng rất tệ, không thích hợp làm phu quân của cô. Thật đó, cô tìm người khác đi!”
“Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, huống hồ chàng lại đẹp trai như vậy, ta muốn yêu chàng chết đi được!”, Nam Như Nam nói xong liền chạy nhanh về phía Dương Ân.
“Ta bảo cô biến!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.