Chương trước
Chương sau
Tại hoàng cung Vương thành.
Nơi này cực kỳ rộng lớn, một phần ba Vương thành được khoanh vùng, trở thành cấm địa hoàng cung.
Cột đá nào ở đây cũng được xây nguy nga lộng lẫy, tường đỏ ngói xanh chạm khắc rồng phượng, lâm viên hòn non bộ, dòng suối chảy qua đình, mỗi bước chân đi lại thấy một cảnh, cảnh nào cũng như tranh vẽ, thực sự vô cùng thanh tĩnh, đẹp đẽ. Trước đại điện còn có chín cây cầu rồng như cầu nối giữa trời và đất, toát lên khí thế hào hùng, thể hiện sự bất phàm và cao quý của nội viện hoàng cung.
Đại điện hoàng cung chính là nơi hoàng thượng và văn võ bá quan nghị sự.
Hôm nay hoàng thượng lâm triều như thường lệ, ông ta mặc long bào ngũ trảo, đầu đội kim quan tím, eo mang thắt lưng hình rồng, chân đi ủng ráng mây vàng. Hoàng thượng ngồi trên ghế khắc kim long, khí thế tôn quý kia kiến ông ta như con rồng ngũ trảo đích thực ghé mắt nhìn xuống văn võ bá quan phía dưới, vô cùng uy phong.
Văn võ bá quan phía dưới mặc quan phục khác nhau, quan văn mặc cẩm bào, quan võ mặc tướng phục đứng ở hai bên trái phải rõ ràng. Tất cả đều dập đầu với hoàng đế ngồi bên trên và hô to: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Hoàng thượng cao thượng hỏi: "Các khanh có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo không?"
Ngay sau đó, văn võ bá quan lần lượt trình tấu chương đã chuẩn bị xong lên rồi nói rõ vấn đề.
Trước mắt, việc hệ trọng hàng đầu đương nhiên là tình hình thắng bại của cuộc chiến ở biên ải.
Thượng tướng La Công Minh bước ra báo tin thắng trận: "Cuộc chiến ở biên ải đã có tin tức, tộc trưởng tộc Man di đích thân dẫn binh ra trận. Sau nhiều ngày chiến đấu kịch liệt, cuối cùng đã có kết quả cuối cùng, nguyên soái Phần Thiên Hùng đã giành được thắng lợi cuối cùng, ngài ấy giết được ba ngàn tên địch, chém chết mười bốn tên vương giả, thể hiện uy danh của Đại Hạ ta!"
Nghe La Công Minh nói xong, tất cả văn võ bá quan đều vui mừng.
Hoàng thượng cũng cười thoải mái: "Quả nhiên Phần tướng quân không khiến bổn hoàng thất vọng, trẫm nên thưởng cho tướng quân thế nào cho hợp lý đây!"
"Hoàng thượng, tuy Phần tướng quân có công nhưng có tin rằng nhờ một binh lính khác của triều ta cũng trợ giúp nên mới có thể đẩy lùi tộc Man di, nếu không chiến tranh sẽ không kết thúc nhanh như vậy", La Công Minh nói thêm.
"Ồ, binh sĩ nào trợ giúp thế?". Hoàng thượng hỏi.
"Có một binh sĩ tên Dương Ân mới nổi lên thuộc quân đoàn Tử thần, bỗng trở thành Vương giả, giết tộc Man di quân lính tan rã, trong đó mười tên Man vương đứng đầu bao gồm cả Thạch Khải Lỗi đều bị hắn giết chết", La Công Minh nói.
"Dương Ân là người ở đâu? Chẳng lẽ hắn cũng lĩnh ngộ đạo Tử thần như hộ quốc tướng quân nên lần này mới lập công lớn?", hoàng thượng tò mò hỏi.
La Công Minh đáp: "Dương Ân là con trai của tội thần Dương Trấn Nam, cũng là huynh trưởng của Dương Văn - tân Trạng nguyên hơn nửa năm trước!"
Sau khi công bố thân phận của Dương Ân, tất cả văn võ bá quan đều bàn luận sôi nổi.
"Chẳng phải nhà họ Dương đã bị tịch thu tài sản rồi ư? Sao lại xuất hiện tàn dư?"
"Ta nhớ ra rồi, Dương Ân đã từng mạo phạm tiểu quận chúa của Phúc An Vương, bị đày ra biên ải sơn ngục. Hắn có tài đức gì mà trở thành binh sĩ giết địch, chẳng lẽ là người trùng tên ư?"
"Đúng vậy, nếu không phải người trùng tên, sao Dương Ân có thể nổi bật trong thời gian ngắn như vậy. Năm xưa Hộ Quốc Công phải mất hơn mười năm mới công thành danh toại".
"Ta lại cảm thấy có khả năng, tân khoa Trạng nguyên khi xưa là sao Văn Khúc hạ phàm, huynh trưởng của hắn biết đâu là sao Võ Thần hạ phàm!"
...
"Yên lặng!". Thái giám đứng cạnh hoàng thượng hô.
Thoáng chốc trong điện hoàn toàn yên tĩnh lại.
"Tướng quân La, khanh chắc chắn là Dương Ân kia không?", hoàng thượng híp mắt hỏi.
"Thần chắc chắn!", La Công Minh đáp.
Lúc này, quan văn đứng đầu hàng bên trái bước ra bẩm tâu: "Bẩm hoàng thượng, thần có lời muốn tâu!"
"Tống tướng có gì muốn nói vậy?", hoàng thượng nhìn quan văn bước ra.
Quan văn này chính là đương kim tể tướng Tống Lý Duệ, kiêm thần tử tâm phúc của hoàng thượng. Ông ta là nhân vật lớn nhất ngôn cửu đỉnh.
Ông ta khoảng 50 tuổi mà trông vẫn còn trẻ tuổi tuấn tú, mặt mũi hồng hào, ánh mắt đầy cơ trí, lúc còn trẻ chắc chắn cũng là tài tử anh tuấn.
"Dương Ân vốn xuất thân tù tội, hắn dốc hết sức đẩy lui kẻ địch là chuyện trong bổn phận, nay hắn lập kỳ công, hoàng thượng nên thưởng cho hắn, có thể phong hắn làm thiên tướng, để hắn trợ giúp Phần tướng quân trấn thủ biên ải. Trong mười năm, nếu lập tiếp tục lập kỳ công, có thể cho phép hắn trở lại Vương thành, đồng thời phóng thích vợ chồng Dương Trấn Nam. Như vậy chắc chắn hắn sẽ cảm tạ ơn đức, nguyện thịt nát xương tan!", Tống Lý Duệ nói hết sức tuần tự, hợp lý.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có không ít người phụ họa đồng ý, đủ thấy vây cánh của ông ta rất đông đảo.
La Công Minh liếc nhìn Tống Lý Duệ, đôi mắt ông ta thoáng qua vẻ phức tạp. Ông ta mở miệng định phản bác nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
"Ừm, ái khanh nói có lý, vậy cứ làm như lời ái khanh!", hoàng thượng suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng.
...
Tại biên ải xa xôi.
Mùa xuân đến, tuyết mùa đông sớm đã biến mất, băng tuyết hòa tan, xuân về hoa nở.
Trên dải đất mênh mông có từng vạt nắng chiếu xuống, sưởi ấm thể xác và tinh thần của tất cả sinh linh.
Trong quân Trấn Man, nhiều binh lính bị thương nặng được nhận đan dược trị thương uống, người bị thương nhẹ thì nhận thuốc nước xoa bóp nên vết thương đều được chữa trị. Tất cả họ đều vô cùng biết ơn Dương Ân.
Vốn đan dược trị thương trong quân đã gần hết, nhưng sau khi Dương Ân cung cấp đan dược trị thương, tình hình lập tức được giải quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.