Chương trước
Chương sau
“Hôm nay đám quân Man di các ngươi đừng hòng nghĩ đến việc rời khỏi đây!”
Binh mã ở hai bên nghe thấy câu nói này thì nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không.
Hai quân đối đầu, dù là vương giả đỉnh cấp thì cũng không dám nói ra câu như vậy, bởi vì mỗi bên đều có vương giả trấn giữ, hơn nữa không chỉ có một người, nếu thật sự chiến đấu, không thể đảm bảo ai sẽ thắng ai.
Khả năng chiến đấu của tộc Man di mạnh hơn người Đại Hạ, thế nhưng bọn họ ít người hơn, đây cũng chính là lý do tại sao tộc Man di không thể phá tan tuyến phòng thủ của Đại Hạ.
Huống chi Đại Hạ còn xuất hiện thiên tài chiến đấu, cuối cùng vẫn có thể lật ngược tình thế, thay đổi chiến cuộc.
Cũng giống như cuộc giao đấu của những người trẻ tuổi, tộc Man di vốn dĩ đã giành được chiến thắng áp đảo, thế nhưng một tên Tôn Đẩu lại có thể thay đổi cục diện, khiến cho chiến thắng của bọn chúng vụt mất khỏi tầm tay, đây cũng là nguyên do tại sao quân Man di nóng lòng muốn xử lý Khỉ Gầy.
Bọn họ sợ rằng Khỉ Gầy sẽ trưởng thành, một khi điều này xảy ra thì nhiệm vụ chinh phục Đại Hạ của tộc Man di sẽ càng khó hơn.
“Con khỉ của Đại Hạ này còn dám nói những lời ngông cuồng, chúng ta hãy băm hắn ta thành thịt vụn!”
“Dù hắn ta có là vương giả cũng không có khả năng đó đâu, có phải hắn ta bị mất não rồi không?”
“Con khỉ Đại Hạ thích khoe khoang, cũng không nghĩ xem bản thân đang trong tình huống như thế nào, cho rằng mình có sức mạnh là có thể đối phó với gót sắt của đại quân tộc Man di sao?”
“Đừng phí lời với hắn ta nữa, khai chiến luôn đi!”
...
Người của tộc Man di không hề quan tâm đến lời nói ngông cuồng của Dương Ân, cho dù một đấm của Dương Ân đủ để giết chết ba tên tướng Man thì cũng chỉ đến vậy mà thôi, bọn chúng không hề cho rằng Dương Ân có khả năng thay đổi được cục diện.
Thế nhưng, trưởng tộc Hoàng Phủ Chiến Hùng lại không nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Có thể ông ta không quan tâm đến lực chiến đấu của thiếu niên này, nhưng ông ta sợ rằng thiếu niên này sẽ triệu hồi con rùa thiên yêu đó đến, vậy thì sẽ rắc rối to.
“Dương Ân, ngươi muốn làm gì, mau quay lại đây, đừng có làm càn ở đó!”, Phần Diệu Dương không biết Dương Ân xuất hiện như thế nào, vội vàng gọi Dương Ân quay trở về.
Từ nhỏ Phần Diệu Dương đã bị ảnh hưởng bởi cha mình, ấn tượng của gã về tộc Man di là chúng rất dũng mãnh và hung ác, muốn đối phó với chúng chỉ có cách dùng mưu, không nên tùy tiện lấy đá chọi đá, gã không hề cảm thấy Dương Ân có khả năng thay đổi cục diện.
Dường như Dương Ân không hề nghe thấy lời khiêu khích của những người này, ánh mắt của hắn dán chặt vào Hoàng Phủ Chiến Hùng ở giữa tộc Man di, hắn khẽ nói: “Chúng ta lại gặp nhau, có thể giải quyết mối thù trước đây rồi!”
“Không ngờ ngươi là người Đại Hạ, nếu ta biết thì có lẽ sẽ không phát binh rồi. Nhưng hiện giờ đã phóng lao thì phải theo lao vậy, thế nên ngươi không thể ngăn cản được đâu!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng nói.
Đến lúc này mọi người mới ngây ra.
Đặc biệt là binh sĩ Đại Hạ, họ không biết tại sao Dương Ân lại quen biết với trưởng tộc Man di?
Chẳng lẽ giữa hai người có bí mật không thể nói cho người khác sao?
“Vốn dĩ hai quân giao chiến cũng không có gì đáng nói, nhưng các ngươi rõ ràng không nên bắt tỷ tỷ của ta, thế nên... các người đều phải chết!”. Dương Ân nói xong, huyệt Thần Đình liền phóng ra ý chí Tử thần nồng đậm, hung hăng phóng về phía quân đoàn tộc Man di.
Cùng lúc đó, Dương Ân đã tiến vào trạng thái sôi sục tinh thần chiến đấu, khí thế vương giả phóng ra, cuối cùng mọi người đều có thể cảm nhận rõ cảnh giới hiện tại của hắn.
“Dương Ân thật sự đã thành vương giả rồi!”, tướng lĩnh của quân Trấn Man đều lộ ra vẻ xúc động, thầm nghĩ trong lòng.
Trước đây, khi bọn họ tiếp xúc với Dương Ân, hắn chẳng qua cũng chỉ là một võ giả cảnh giới cấp tướng nhỏ bé mà thôi, thế mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã vượt qua cảnh giới mà bọn họ phải mất bao nhiêu năm mới có thể đột phá được, thiên phú này thật sự khiến bọn họ ghen tị và hâm mộ phát điên.
Bọn họ đều biết Dương Ân có một vị sư tôn vô cùng mạnh và bí ẩn, Dương Ân có thể đi tới ngày hôm nay, dường như đều nắm trong dự đoán.
Đồng thời, bọn họ cảm thấy có lẽ trận chiến này sẽ thay đổi do sự xuất hiện của Dương Ân.
“Ngươi là cái thá gì chứ? Dám làm càn trước mặt trưởng tộc của chúng ta!”, Hoàng Phủ La Sát không hổ là dũng sĩ trẻ tuổi mạnh nhất của tộc Man di, hắn ta không sợ khí thế của Dương Ân, mạnh mẽ đáp lại một tiếng, sau đó ra lệnh cho những người xung quanh: “Chém người phụ nữ này cho ta, xem hắn còn dám kiêu ngạo đến bao giờ!”
Hoàng Phủ La Sát có thể nhận ra được là Dương Ân tới vì Vạn Lam Hinh, hắn ta muốn xử lý người phụ nữ này ngay trước mặt Dương Ân, cảm giác sảng khoái này không thể dùng từ ngữ nào diễn tả được.
Tên đao phủ Man di lại giơ cây đao gãy lên, chém về phía Vạn Lam Hinh.
Keng!
Cây đao lại gãy một lần nữa, bay vào không trung, chẳng thể chém xuống Vạn Lam Hinh.
“Chuyện... chuyện gì vậy?”, đao phủ người Man run rẩy, gã cảm thấy như bị quỷ ám vậy, hai lần liên tục gặp phải chuyện như thế này.
“Khốn nạn, giết người cũng không xong, để ta làm!”, Hoàng Phủ La Sát mắng chửi, rút thanh kiếm của người bên cạnh, chém vào Vạn Lam Hinh một lần nữa.
Thế nhưng, thanh kiếm này của hắn ta cũng bị như vậy, khi nó còn chưa đụng vào da trên cổ Vạn Lam Hinh, lưỡi kiếm đã gãy.
“Kẻ đê tiện nào giấu đầu lòi đuôi, mau cút ra!”, Hoàng Phủ La Sát nhận ra sự kỳ lạ, lập tức quát to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.