Chương trước
Chương sau
Huyền khí hóa cánh là dấu hiệu của bậc vương giả, Dương Ân còn chưa phải là vương giả mà đã có thể trực tiếp mọc ra một đôi cánh bạc từ vị trí của thận, nếu người khác nhìn thấy điều này, nhất định sẽ cả kinh.
Chưa bao giờ có ai nghe nói về bất kỳ người nào có thể mọc ra đôi cánh từ chính cơ thể của mình.
Ngay cả đôi cánh huyền khí của vương giả cũng chỉ được ngưng tụ từ huyền khí, không phải đôi cánh vật chất thực sự. Không giống như Dương Ân, đôi cánh của hắn là đôi cánh thực sự, không được hình thành bởi sự ngưng tụ của huyền khí, mà là từ thận mọc ra, trở thành một bộ phận không tách rời của thân thể giống như tứ chi, một khi tách rời thì sẽ phải chịu thương tổn rất lớn.
“Tiểu Hắc mau đưa cho ta một quả tùng băng vương khác”, Dương Ân nóng lòng gọi Tiểu Hắc.
Hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của đôi cánh bạc, nhưng hắn luôn cảm thấy rằng nó vẫn còn chỗ để phát triển, cho nên hắn phải thúc đẩy nó.
“Nhóc con, ngươi cứ thử năng lực mới của mình trước đi đã, dùng cùng một loại dược liệu nhiều lần sẽ không có tác dụng rõ ràng đâu, phải đi tìm loại thuốc bổ thận khác mới được”, Tiểu Hắc đáp.
“Được, vậy ta sẽ thử xem!”, Dương Ân kích động nói, nhắm mắt cảm nhận đôi cánh bạc đã phát triển, hy vọng rằng nó sẽ thực sự đưa được hắn bay lên.
Đôi cánh bạc đúng là một bộ phận trên cơ thể hắn, thông qua sự theo dõi quan sát từ trong ra ngoài, kinh mạch và khí huyết của hắn có thể cảm nhận được hàn khí bên trên đôi cánh, tất cả đều là thật, không hề giả tạo.
Hắn cố gắng khiến cho đôi cánh bạc nâng lên, đôi cánh bạc bắt đầu chuyển động, đón cơn gió lạnh, nhưng tiếc là nó vẫn không thể đưa hắn bay lên trời.
“Xem ra vẫn còn thiếu một chút gì đó!”, Dương Ân lẩm bẩm, nhìn đôi cánh bạc của mình, giữa mi tâm lóe lên một tia sáng, lập tức dẫn đường cho huyền khí bên trong đan điền trung tâm truyền vào thận, sau đó xông thẳng lên chóp cánh, tốc độ đập của đôi cánh chợt trở nên nhanh hơn, đồng thời huyền lực cũng bùng nổ, nâng cơ thể của hắn từ từ bay lên.
“Ha ha, ta đang bay, ta đang bay!”, Dương Ân thốt lên đầy phấn khích.
Hắn tung đôi cánh màu bạc của mình và tiếp tục bay lên, nhưng vì quá phấn khích, hắn đã đâm trực diện vào một cây tùng băng. "Ai da!", hắn ta kêu lên, cơ thể mất cân bằng và rơi xuống từ trên cao vài trượng.
Bịch!
Dương Ân ngã dập mặt trên đất trông rất buồn cười, nhưng may mắn là cơ thể của hắn rất khỏe nên hắn cũng không bị thương nhiều.
“Thật là mất mặt!”, Tiểu Hắc nói, xấu hổ thay Dương Ân.
“Đây chỉ là một tai nạn, chỉ là một tai nạn thôi ha ha ha!”, Dương Ân nói, từ trên mặt đất đứng dậy, đôi cánh bạc lại nâng thân hình hắn bay lên.
Lần này hắn không dám bay quá cao, trước tiên hắn phải làm quen với cách lấy đà, cách bay lên và cách đáp xuống.
Sau nhiều lần cố gắng liên tiếp, Dương Ân đã từ bay lắc lư trở thành có thể bay theo đường thẳng, bay lên rồi đáp xuống, chẳng mấy chốc lại có thể bay theo đường cong, sải đôi cánh một cách đường hoàng.
Khi hắn đáp xuống lần nữa, sức lực đã hao hụt đi một phần ba, hắn xúc động thốt lên: "Khả năng bay lượn này quả là tiêu hao sức lực. Với thực lực hiện tại, ta khó có thể trụ vững trong một chuyến bay dài ngày, nhưng ta có thể bay được đã là cừ lắm rồi, ha ha ha".
Dương Ân có ước mơ trở thành vương, trở thành vương thì có thể bay lượn trên không trung, đây là ước mơ của mọi võ giả. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa trở thành vương mà đã có thể bay lượn được, tất cả điều này đến quá đột ngột, trở thành niềm vui lớn của hắn.
Sau đó, Dương Ân thử thu đôi cánh bạc lại, nó nhanh chóng co rút trở lại vị trí thận, giống như chưa bao giờ xuất hiện, vô cùng thần kỳ.
“Thử lại xem nó có thể từ bên trong cơ thể bung mở ra dễ dàng như trước không”, Dương Ân lại lẩm bẩm, vận khí xuống thận để bung mở đôi cánh, đôi cánh bạc bung ra giống như lưỡi dao sắc bén tự nhiên, chém đứt cây tùng băng ở phía xa xa thành hai nửa.
Điều này chứng minh đôi cánh của hắn có hai loại hình thái, một là có thể bung ra như lưỡi dao sắc bén công kích đối thủ, hai là có thể nâng hắn bay lên trời. Tài năng này của hắn đúng là nghịch thiên.
Khi Dương Ân đang đắm chìm trong niềm vui sử dụng được đôi cánh bạc, thì bất giác thời gian đã trôi qua cả nửa ngày, Tiểu Hắc không thể không thúc giục hắn lên đường trước khi hắn tiếp tục đào sâu khả năng của đôi cánh bạc.
Trên đường đi, Dương Ân cảm thấy thận của mình đã mọc ra đôi cánh bạc, không thể gọi là "đôi cánh bí mật" nữa, mà nên gọi là "cánh Băng Nhẫn" thì thích hợp hơn.
Sở dĩ gọi nó là cánh Băng Nhẫn là bởi vì đôi cánh bạc này sở hữu luồng khí tức băng giá, khi bay còn tạo ra những đợt gió lạnh, mà lực sát thương của hình thái công kích cũng rất mạnh.
Có thể là do hắn đã ăn quả tùng băng vương nên đôi cánh mới có thể sinh ra loại hình thái đó.
Dương Ân cũng không bung đôi cánh bạc ra bên ngoài để khoe khoang, hắn sợ người khác nhầm mình với "người chim" thì không tốt lắm, nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Trong lúc vô tình, hắn đã tới gần một dòng sông băng, chợt ở trên đỉnh đầu của hắn lại bay vút qua mấy bóng người, hắn ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ phát hiện mấy vương giả trẻ tuổi, có một người còn hung hăng từ phía trên chỉ xuống đầu hắn mà quát: "Ở đâu ra tên nhóc nhà ngươi, mau cút khỏi nơi này càng xa càng tốt đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.