Chương trước
Chương sau
Hổ Hỏa Vân ấm ức nói: “Tiên hoàng đại nhân, tốc độ của chủ nhân quá nhanh, ta chẳng có cách nào”, ngừng một lát, nó lại nói: “Nếu không, Tiên hoàng nghĩ cách nâng cấp cho ta đi, nếu ta có thể trở thành yêu vương thì nhất định có thể đuổi kịp chủ nhân”.
“Cái đầu óc ngu dốt của ngươi lại còn dám nghĩ ra được cái ý tưởng này thì cũng không quá ngu, đợi gặp được một con yêu vương thì ngươi giết nó rồi nuốt yêu hạch của nó, không phải sẽ thành yêu vương sao?”
“Tiên hoàng đại nhân, nếu ta có bản lĩnh đó thì đã thành vương từ lâu rồi”.
“Ngươi thật sự là một con hổ nhát gan, chỉ là yêu vương thì tính gì, trở về Tiên hoàng ta sẽ truyền cho ngươi một môn thần thông của tộc hổ, bảo đảm ngươi có thể giết chết yêu vương”.
“Đa tạ Tiên hoàng đại nhân”.

Một người một chó một hổ, không biết chạy bao nhiêu lâu mới tới một nơi rồi dừng lại.
Thiếu niên nhìn mười mấy con gấu trắng phía trước, trên mặt tỏ ra hưng phấn: “Cuối cùng cũng có thể luyện tay rồi”.
Thiếu niên không nói hai lời, cầm thương ngà voi xông tới chỗ những con gấu trắng dũng mãnh kia.
Mười mấy con gấu trắng này có sức chiến đấu không tầm thường, đều đã đạt tới cảnh giới yêu sĩ, trong đó có vài con đã đạt tới cảnh giới yêu tướng. Bọn chúng trời sinh đã vô cùng mạnh mẽ, trong hoàn cảnh tuyết phủ trắng trời đất cũng phát huy được lực chiến đấu của chúng.
Thiếu niên múa thương ngà voi, có một khí thế hình chữ thập bá đạo cuộn trào mãnh liệt mà xuất hiện. Tuy mỗi một thương không có huyền khí rung động nhưng sức mạnh trong đó đủ để đánh đổ từng con gấu trắng ngã trên mặt đất.
Những động tác của thiếu niên linh hoạt, thành thục, thương pháp nhuần nhuyễn, mỗi một chiêu đều thành hình chữ thập, tạo nên sức công phá vô cùng kinh ngạc.
Đây chính là ngọn lửa thể hiện Thập Tự Thương quyết đạt tới giai đoạn hoàn mỹ.
Thiếu niên không giết hết mười mấy con gấu này, chỉ muốn giết con hung hăng nhất, những con khác đều thả đi.
Ngay sau đó, thiếu niên đã moi được mật của con gấu, hắn dùng tay hất vài cái, một lớp băng từ mặt đất bay tới, nhanh chóng hóa thành nước, rửa sạch mật gấu rồi hắn nuốt mật gấu đó xuống bụng.
Một luồng sức mạnh cay nóng lập tức phân hóa trong cơ thể hắn. Những sức mạnh này bị thận của hắn hấp thu, tăng cường sức mạnh của thận.
“Mật gấu tráng dương, hình như thật sự có lý. Nhưng đáng tiếc những gấu yêu này có đẳng cấp quá thấp”, thiếu niên tiêu hóa sức mạnh đó xong thì lẩm bẩm nói.
Thiếu niên này chính là Dương Ân xuất phát từ trong quân ngũ. Hắn đã chạy 3 ngày trời, dần thâm nhập vào vùng nội địa miền bắc dãy núi Lang Yên.
3 ngày này, Dương Ân không ngừng nghỉ nâng cấp sức mạnh của mình, vừa rồi hắn thi chạy với Tiện Cốt Đầu, chính là muốn tôi luyện tốc độ của hắn. Hắn chạy một hơi mấy chục dặm đường, hơn nữa còn không dùng huyền khí để chạy. Tốc độ như vậy mà đến hổ Hỏa Vân cũng không chạy kịp thì đủ để thấy hắn chạy nhanh đến mức nào.
Bây giờ, hắn lại giết gấu yêu mà không dùng huyền khí, đều là đang tôi luyện lực chiến đấu của da thịt đơn thuần, cùng tốc độ vận dụng kỹ thuật chiến. Lợi ích của việc tôi luyện như thế chính là khiến hắn giảm bớt sự ỷ lại vào huyền khí, hơn nữa có thể ép tiềm năng trong cơ thể từng chút một.
Hắn đã không cần tiếp nhận những lần tôi luyện cực hạn sau đó. Với tác dụng của Lam Yêu Cơ, hắn đã trở thành cơ thể không chút tì vết, chỉ cần ổn định nâng cấp là có thể gây dựng một nền tảng vững vàng.
Dương Ân đã đạt tới đỉnh phong cảnh giới cấp tướng cao cấp, lúc nào cũng có thể bước vào năng lực cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp. Tốc độ nâng cấp này đã được tính là vô cùng khủng khiếp.
Trước mắt, hắn nuốt mật gấu, để bổ thận, thận của hắn đã có đôi cánh bí mật, cần một sức mạnh của thận lớn hơn mới có thể tăng tốc độ phát triển của nó.
Theo lời Tiểu Hắc nói thì cần sức mạnh của thận đủ lớn mới có thể khiến nó như huyền khí hóa cánh, sinh trưởng trên thân thể, giúp hắn bay lên không trung trước một bước.
3 ngày này, Dương Ân tôi luyện những sức mạnh đã hấp thu để chuyển vào thận, đôi cánh bí mật cũng to lớn lên rõ ràng. Nhưng còn xa mới đạt tới yêu cầu của hắn, hắn phải cần một lượng lớn vật bổ thận.
Sau khi nuốt mật gấu xong, Dương Ân lại nướng tay gấu ăn. Đây cũng là vật đại bổ, Tiện Cốt Đầu chỉ đành nhặt thịt vụn xương vụn để ăn. Tiểu Hắc thì coi thường, không ăn những loại thịt này. Nó muốn tìm thảo dược, linh dược để ăn, nó nói mình là tiên thể chỉ ăn chay.
Ngay sau đó, Tiểu Hắc đã tìm được mấy gốc lão dược dưới lớp băng dày. Linh giác của nó quả thật khó có người nào so được.
“Nhóc con, nhanh qua đây, bên kia có linh dược”, Tiểu Hắc nhìn Dương Ân vẫy gọi, rồi nhanh chóng xông về một phía.
Một lát sau, nó đã tới trước một cây tùng băng cực lớn. Trên bề mặt của cây tùng băng kết mấy quả tùng băng, hương thơm của quả tỏa ra thơm nức, một tầng băng mỏng lóe sáng, vô cùng hấp dẫn, mê hoặc lòng người.
“Con chó đen mau cút ra, đừng mơ tới quả của ta”, trên cây tùng băng có một con chồn băng lên tiếng.
Trên cây tùng băng không chỉ có một con chồn băng mà còn có 7, 8 con khác, mỗi con đều đạt tới cảnh giới yêu tướng. Dáng vẻ của chúng không lớn, chúng có một cái đuôi dài trắng như tuyết đầy lông, nanh yêu lộ ra ngoài, đôi mắt toát ra vẻ cảnh giác nồng đậm.
“Ta lười động vào mấy con chuột nhắt các ngươi, Tiểu Ân tử lên cho Tiên hoàng ta”, Tiểu Hắc hạ lệnh cho Dương Ân vừa đuổi tới.
“Tiểu Hắc, ngươi thử gọi ta là “Tiểu Ân tử” nữa xem, ta muốn quyết đấu với ngươi”, Dương Ân vô cùng bất mãn gào lên, đồng thời tay không hung hăng đấm một phát lên cây tùng băng.
Bụp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.