Chương trước
Chương sau
“Ông nói xem”, Hoa Hồng Tử Thần lại thờ ơ đáp lại.
"Trên người hắn có thể có một món linh giới trữ vật Càn Khôn cao cấp, tin tức này đã truyền lên trên, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt lấy món bảo bối kia, chi bằng cứ bảo hắn cống hiến ra, đến lúc đó thì để cho cấp trên quyết định xem nó thuộc về nơi nào, ngươi thấy sao?", Tư Mã Nạp Đồ đề nghị.
"Vậy thì bọn họ phải hỏi thanh kiếm trong tay của ta trước!", Hoa Hồng Tử Thần lạnh lùng đáp, sau đó liền tung đôi cánh màu đen của mình bay lên, chỉ lưu lại một câu nói: "Nếu như thủ hạ của bọn họ ai có thể đánh thắng hắn, thì muốn cướp lấy đồ của hắn, ta cũng không quan tâm, nhưng nếu bọn họ không biết liêm sỉ muốn ỷ lớn hiếp nhỏ xuất thủ với hắn, thì đừng trách ta trở mặt".
Tư Mã Nạp Đồ nhìn Hoa Hồng Tử Thần đã bay đi xa, lẩm bẩm nói: "Người phụ nữ này đối với cái tên đó còn có ý khác!"
...
Dương Ân thu thập được một trăm sáu mươi ba thủ hạ, hiện tại hắn cũng không có ý định đem bọn họ đi giết địch ngay lập tức, cần phải tìm một chỗ tiếp tục tu luyện, đả thông tất cả huyệt vị càng sớm càng tốt, sau đó đi hoàn thành nhiệm vụ mà Hoa Hồng Tử Thần giao cho hắn.
Ở phía sau nơi đóng quân của quân Trấn Man tất nhiên có không ít chỗ tu luyện, những chỗ này đều có bố trí trận pháp, có thể ngưng tụ được nhiều huyền khí hơn, hoặc là có đối thủ mạnh để tập luyện, cũng có một ít nơi đặc thù dành cho người bế quan.
Dương Ân mới vừa bế quan ba ngày đi ra, lại cùng Đặng Song Mậu đối chiến một trận, tất cả sức mạnh đều đã được bộc phát, nên hắn cũng không vội vàng tiến vào trạng thái tu luyện lần nữa, hắn muốn đi gặp Lý Đại Chủy trước.
Kẻ thích ăn thịt người, Lý Đại Chủy, là một người tốt, Dương Ân muốn kéo gã ta vào trận doanh của mình.
Sau khi Dương Ân dặn dò Đặng Song Mậu mấy lời, hắn liền dẫn Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh đi tìm Lý Đại Chủy.
Dương Ân trả lại binh khí cho cặp vợ chồng đạo tặc, khiến họ phải trung thành.
Hắn không thể chỉ bắt người ta bán mạng mà không cho họ một chút lợi lộc nào, từ nhỏ hắn đã sinh ra ở phủ bá tước, hắn ta có thể hiểu rõ cách sai khiến người khác.
Khi Dương Ân tìm thấy Lý Đại Chủy, gã ta đang vùi mình giữa một đám đất đá, hơi thở mong manh, có thể chết bất cứ lúc nào, một cái chân của gã ta đã vặn vẹo cực độ, cả xương cũng lộ ra, loang lổ vết máu đã sớm khô lại, hiển nhiên cái chân đó đã hoàn toàn bị phế bỏ.
“Sao thống lĩnh Lý lại trở thành thế này?”, Dương Ân đau xót nói.
Nhớ tới lúc đầu hắn cùng Lý Đại Chủy chiến đấu, gã ta cũng đã bảo vệ hắn, hắn không muốn nhìn thấy Lý Đại Chủy trở nên như thế này, nhưng khi nhìn thấy sự thật, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lý Đại Chủy khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Dương Ân, liền tỏ ra dửng dưng, cười nói: "Ta... ta biết tên nhóc nhà ngươi sẽ trở lại".
“Phải, ta đã trở lại. Các ngươi mau mang nước và thức ăn lại đây cho ta”, Dương Ân nói với hai người phía sau.
“Vâng, thưa thống lĩnh!”, hai người kia nhận lệnh, lập tức đi lấy thức ăn và nước uống.
Sau đó Dương Ân lấy ra một viên đan dược trị thương từ trong không gian Càn Khôn của mình và đưa nó cho Lý Đại Chủy.
Sau khi Lý Đại Chủy uống đan dược trị thương của Dương Ân, khí huyết dần dần khá hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt, gã ta hướng về phía Dương Ân nói: "Thực ra bị như thế này còn không bằng chết đi cho xong, ngươi hãy cho ta một cái chết sảng khoái đi”.
“Thống lĩnh Lý, đừng nói như vậy, chỉ cần đại nhân hồi phục thương thế thì vẫn sẽ là một cao thủ”, Dương Ân khuyên can Lý Đại Chủy.
"Ha ha, gãy mất một chân rồi, sống đã không dễ dàng, còn nói cái gì mà cao thủ chứ. Thật ra, ta chỉ thấy tiếc là mình không còn ăn thịt bọn người tộc Man được nữa. Thế này thì thà chết còn hơn sống lay lắt, nhóc con, ta cầu xin ngươi, hãy cho ta được chết sảng khoái đi!”, Lý Đại Chủy tự giễu cười nói.
"Không, ta cảm thấy đại nhân vẫn còn có cơ hội, bây giờ ta đã là một phó thống lĩnh, ta chính thức mời đại nhân gia nhập chiến đội Võ Hầu của ta, xin thống lĩnh Lý hãy đồng ý!", Dương Ân hết sức nghiêm túc mời.
“Ngươi… ngươi thật sự không ngại ta là một phế nhân sao?”, Lý Đại Chủy kinh ngạc nói.
"Thống lĩnh Lý, lúc ban đầu trên chiến trường nếu như không phải có đại nhân đưa ta đi, ta có lẽ đã trở thành tù binh của người tộc Man rồi. Dương Ân sao có thể làm một kẻ vô ơn, chỉ cần đại nhân gật đầu một cái, thì hôm nay đại nhân chính là huynh đệ của Dương Ân ta!”, Dương Ân trịnh trọng nói.
Sau khi nghe điều này, Lý Đại Chủy đã rơi lệ.
Bấy lâu nay gã ta cảm thấy mình như một kẻ điên cuồng giết người khát máu, liên tục ăn thịt người tộc Man và bị mọi người coi như một kẻ điên cuồng ăn thịt người. Không ai muốn đến gần gã ta, chứ đừng nói là coi gã ta như huynh đệ, kể cả lần này gã ta bị thương nặng cũng không ai để ý tới. Gã ta dường như đã nhìn thấu được lòng người, nhưng Dương Ân lại không ngại làm bạn với gã ta, điều đó thực sự đã khiến cho gã ta xúc động.
Dương Ân có thể hiểu được tâm trạng của Lý Đại Chủy, sỡ dĩ hắn coi Khỉ Gầy là huynh đệ của mình, chính là bởi vì trong lúc hoạn nạn Khỉ Gầy đã đưa tay ra giúp đỡ hắn, bây giờ Lý Đại Chủy cũng giống như hắn lúc còn ở trong sơn ngục, thậm chí còn lâm vào tình cảnh thảm thương hơn.
Ngay sau đó, Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh đã mang thức ăn và nước uống tới.
Dương Ân đưa thức ăn và nước uống vào tay Lý Đại Chủy rồi hỏi: "Thống lĩnh Lý, chân của đại nhân là do người tộc Man đánh gãy sao?"
Nghe vậy, ánh mắt của Lý Đại Chủy ngay lập tức lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng ngay sau đó liền trầm mặc lại, chỉ tập trung ngồi ăn uống, hiển nhiên là không muốn nhắc tới chuyện đó.
Lúc này, Hoàng Minh Oanh mới lớn tiếng nói: "Chân của thống lĩnh Lý là do côn yêu đánh gãy".
“Nói cụ thể một chút!”, Dương Ân lập tức lạnh lùng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.