Chương trước
Chương sau
Á!
Sau khi cô gái ngã vào trong vòng tay của Dương Ân, tiếng la hét vẫn không ngừng vang lên, cô ta bám lấy Dương Ân như một con bạch tuộc. Vị trí nhô ra nhất của cô ta vừa vặn đang đè lên mặt của Dương Ân, khiến cho máu mũi của Dương Ân trào ra.
Cô gái kia cảm nhận được điều kỳ lạ, cô ta nhìn xuống và kêu lên thất thanh: "Á, ngươi bị thương rồi".
Sau đó, cô ta dùng đôi bàn tay thanh tú lau máu mũi cho Dương Ân. Dương Ân đặt cô ta xuống rồi nói: "Đừng lộn xộn nữa, còn có nhiều cá sấu trong đầm lầy".
Lần này thì hay rồi, cô gái sợ đến mức ôm chặt lấy Dương Ân lần nữa, khiến cho Dương Ân bị "thương" nặng hơn, máu mũi không ngừng chảy ra.
May mắn thay, Dương Ân vẫn cảnh giác, hắn cảm nhận được bọn cá sấu đầm lầy mạnh hơn hắn đang đuổi giết tới nơi, nên hắn cũng không ham chiến nữa mà nhanh chóng mang theo cô gái kia chạy như điên.
Tốc độ của Dương Ân rất nhanh, cho dù đang mang theo một cô gái nhỏ nhắn bên người thì hắn vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Dương Ân không biết đã chạy bao lâu, hắn nhìn thấy một bụi cây hình quỷ rậm rạp, liền nhanh chóng nhảy lên đó.
Dương Ân một tay giữ cô gái, tay kia nhanh chóng leo lên chỉ trong một hơi. Chỗ này đã cách mặt đầm lầy ba bốn mươi trượng rồi, cũng coi như là một vị trí khá an toàn.
Những con cá sấu đầm lầy gầm thét liên hồi, chỉ có điều chúng cũng không có cách nào tấn công Dương Ân, nhưng chúng không rút lui ngay lập tức, thay vào đó, chúng ở dưới gốc cây mà canh giữ, bộ dạng há miệng chờ sẵn. Chúng nhất định muốn đợi Dương Ân leo xuống một lần nữa.
Dương Ân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn điều chỉnh lại thân thể xong, thì hắn nhảy xuống chém giết lần nữa cũng không có vấn đề gì.
Lúc này, hắn đặt cô gái đang sợ hãi sang một bên rồi nói: "Đừng ôm chặt ta như vậy, chỗ này của cô đè vào ta khiến cho ta suýt không thở được".
Dương Ân chỉ thẳng vào ngực cô gái rồi thô lỗ nói, cảm giác mềm mại và co giãn thực sự cũng không tệ.
Cô gái đỏ mặt như gấc chín, lập tức buông Dương Ân ra, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Ừm... Ta xin lỗi, ta không cố ý".
Dương Ân thấy cô gái đã biết lỗi, liền xua tay nói: "Không sao, không có việc gì nữa, cô ở lại đây, ta xuống giết hết bọn chúng".
“Đừng… ngươi đừng đi được không, ta sợ!”, cô gái lo lắng nắm lấy tay Dương Ân.
“Nếu cô sợ thì tại sao lại ở nơi này?”, Dương Ân tò mò hỏi.
"Các sư huynh đưa ta vào. Họ nói đây là nơi luyện khí, có thể nâng cao thực lực của ta nhanh hơn, nửa năm nữa ta có thể ra ngoài khi Nga Mi chiêu mộ thêm đệ tử ngoại môn", cô gái thành thật trả lời.
“Núi Nga Mi chuẩn bị chiêu mộ đệ tử mới sao?”, Dương Ân hỏi.
Núi Nga Mi là một thế lực trấn quốc, thuộc về giới siêu phàm, ở giới thế tục ai cũng tự hào khi có thể gia nhập vào giới siêu phàm. Chỉ cần có thể gia nhập vào giới siêu phàm là có đủ tư cách chạm tới sự trường sinh.
Núi Nga Mi nằm trong ranh giới của hoàng triều Đại Hạ, nhưng hoàng triều Đại Hạ chỉ là một quốc gia phàm tục cấp dưới dưới của nó, và không có cách nào so sánh được với núi Nga Mi.
“Đúng vậy, kỳ thu nhận đệ tử ba năm một lần cũng sắp đến rồi, vì vậy bọn ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không sẽ bị đào thải, nếu vậy thì sẽ phụ lòng mong đợi của Hoàng gia với bọn ta”, cô gái nhẹ giọng nói.
“Cô là đệ tử của học viện Hoàng gia Đại Hạ?”, Dương Ân hỏi.
"Đúng vậy, tên ta là Lâm Thê Thê, đến từ nhà họ Lâm ở Đại Hạ. Bọn ta vào núi luyện tập hơn một tháng rồi. Vài ngày trước, bọn ta cùng ngũ hoàng tử bị phân tán, vô tình lạc vào đầm lầy này. Các huynh đệ tỷ muội khác vì chống đỡ lũ cá sấu đầm lầy này nên đều đã chết hết rồi!”, Lâm Thê Thê giải thích, liên tục khóc khi kể về nỗi đau của mình, khóc nức nở tới mức làm động lòng người.
Học viện Hoàng gia là nơi thu nhận nhân tài từ khắp nơi trên hoàng triều Đại Hạ, học viện này không chỉ đào tạo ra những hoàng tử mạnh nhất hoàng triều Đại Hạ, mà còn là một lối ngỏ quan trọng dẫn đến núi Nga Mi.
Hay nói cách khác, con dân của hoàng triều Đại Hạ muốn vào núi Nga Mi để học nghệ, về cơ bản phải trải qua quá trình đào tạo và sàng lọc của học viện Hoàng gia Đại Hạ trước khi đủ điều kiện cạnh tranh với những nhân tài của các quốc gia khác nhau để có cơ hội vào núi Nga Mi.
Dương Ân đã nghe nói tới học viện Hoàng gia từ lâu, lúc đầu hắn cũng nhắm vào học viện Hoàng gia, tuy nhiên ngưỡng cửa thấp nhất của học viện Hoàng gia là phải đạt cấp độ chiến sĩ mới có thể vào được, dù cho có là vương gia quý tộc hay con nhà giàu có, chỉ cần không nằm ở cấp độ chiến sĩ thì đều không đủ điều kiện để vào học viện Hoàng gia đào tạo, hơn nữa tuổi tác phải từ mười tám trở xuống, không nhận đệ tử đạt đủ điều kiện mà nằm ngoài độ tuổi này.
Ban đầu, Vạn Lam Hinh đã vào học viện Hoàng gia để đào tạo, không may vì tuổi đã lớn nên cô ta đã bỏ lỡ cơ hội đến núi Nga Mi, vì vậy cô ta chỉ ở lại học viện một năm, sau đó thì tới sơn ngục lang yên cùng với cha của mình.
Dương Ân không ngờ rằng cô gái mà hắn cứu lại là đệ tử của học viện Hoàng gia, hắn liền hỏi: "Lần này người dẫn đầu nhóm của các cô là ngũ hoàng tử à?"
"Đúng vậy, đáng tiếc bọn ta đều bị phân tán, bằng không cũng sẽ không thảm như vậy", Lâm Thê Thê nức nở nói.
“Vậy cô cứ ở đây, ta quay lại sẽ dẫn cô đi tìm hắn ta”, Dương Ân quyết định làm người tốt thì sẽ làm cho trót.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.