Chương trước
Chương sau
“Ông Bát, ông muốn ta làm gì?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi.
Hoàng Phủ Thái Canh nói đầy ẩn ý: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"
Hoàng Phủ Minh Ngọc ngay lập tức đỏ mặt như ráng chiều.
...
Dương Ân đã hoàn thành việc tu luyện của mình và trở lại bên cạnh Tiểu Hắc.
Mấy ngày nay, Tiểu Hắc vẫn luôn đi khuất bóng, nó đi tìm rất nhiều thảo dược chuẩn bị cho Dương Ân.
Khi Dương Ân bước tới, Tiểu Hắc hài lòng nói: "Bây giờ thể chất của ngươi đã tốt lên, có thể tiếp nhận đợt tôi luyện cực hạn thứ hai".
“Tới đi!”, Dương Ân nói với vẻ mặt đầy mong chờ.
Khi sức mạnh của hắn không ngừng tăng lên, Dương Ân cảm thấy càng lúc càng tốt, hắn không thể chờ đợi để thoát khỏi thân phận hiện tại của mình nữa.
“Ý chí chiến đấu tốt đấy, đợi một chút thì ngươi sẽ nhận được thôi”, Tiểu Hắc cười một tiếng, sau đó nhổ ra thần nông tiên đỉnh, lần lượt cho nước và lão dược vào trong vạc giống như lần trước, sau đó lại phun ra ngọn lửa để đun sôi nước trong vạc.
Nhìn vạc thuốc sôi sùng sục, Dương Ân nuốt xuống một cái, liền nghiến răng nhảy vào trong vạc thuốc.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương vang lên, khiến cho cả Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc đều giật mình, bọn họ cũng có thể xác định đây là tiếng thét của Dương Ân, bọn họ rất muốn đi xem là chuyện gì đã xảy ra, nhưng đã bị lão Rùa giám sát chặt chẽ, trong phạm vi hai trượng không cho bọn họ rời khỏi, cho nên bọn họ không thể thấy rõ tình huống ở phía đối diện.
Tiếng thét kéo dài chừng nửa giờ, Hoàng Phủ Minh Ngọc cảm thấy tim mình như muốn vỡ nát.
Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, thất khiếu cùng da thịt của Dương Ân đều rỉ máu, trộn đều với dịch dược, trông vô cùng kinh hãi.
"Tên nhóc này có thể chịu nổi cảm giác ngàn vạn cây kim xuyên vào da thịt của Vạn Thứ Đằng, quả thực không tệ!", Tiểu Hắc liếc qua rồi nói với vẻ tán thưởng.
Nhiệt độ sôi trào trong vạc thuốc cũng không phải là thứ kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là thần dược có tên "Vạn Thứ Đằng", khi trộn với dịch dược sẽ gia tăng kích thích, dược tính của nó sẽ khiến Dương Ân cảm thấy như vạn cây kim xuyên qua da thịt, chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể chống chịu được.
Ngoài ra, còn có sức mạnh từ máu của rùa yêu, máu của yêu quái thuần chủng ngấm vào huyết mạch cùng khí lực của Dương Ân, mang đến cho hắn cảm giác đau đớn như bị cắn xé.
Đột phá giới hạn cơ thể, bức bách tiềm năng con người, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông.
Trải qua một phen dày vò, chỉ khi hấp thụ được hết các vị thuốc trong vạc mới có thể phát huy được hết tác dụng của những vị thuốc này.
Sau khi những thần dược này thâm nhập vào từng bộ phận của cơ thể Dương Ân, cơ thể Dương Ân lại tiến hóa thêm một bậc, mà rõ ràng nhất đó là hai kinh mạch Dương Duy và Âm Duy đồng thời được đả thông, tám kinh mạch đã đả thông được sáu, chỉ thiếu hai kinh mạch cuối cùng.
Ngoài ra, tám mươi tám huyệt vị chưa biết tên đã được đả thông, khiến tổng số huyệt vị được đả thông của Dương Ân đạt tới con số bốn trăm năm mươi lăm huyệt vị, thức tỉnh tiềm năng làm tăng sinh lực cho cơ thể con người, đồng thời phát sinh những ưu điểm mà người bình thường không thể so sánh được.
Ví dụ, một số người được sinh ra với khả năng thiên lý nhãn, thuận phong nhỉ, mũi thiên khuyển,... đây chính là những hoạt động khai thác tiềm năng của họ đến mức cực điểm.
Bây giờ, Dương Ân không có thiên lý nhãn, cũng không có thuận phong nhĩ, nhưng nhãn lực và thính lực của hắn tuyệt đối vượt trội so với người thường, ngoài ra, tiềm lực của bàn chân hắn đã có thể gọi là chân phong thần, bởi vì hầu hết các huyệt vị được đả thông đều ở dưới chân, khai mở tiềm năng cực hạn của nó.
Ngoài ra, nụ hoa thần đình của hắn lại càng lớn hơn một chút, sức mạnh tinh thần của hắn cũng trở nên phi thường, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể sử dụng lực tinh thần của mình để phát động công kích.
Hơn nữa loại tiềm năng này còn gọi là "tiềm năng hồn lực", là một loại tiềm năng thiên phú.
Với sự gia tăng lớn mạnh này, Dương Ân cảm thấy như được tái sinh một lần nữa, khí chất lại càng khác so với trước đây.
Giờ đây, hắn tự tin mình có thể hạ gục bất cứ võ giả cấp tướng nào khác, thậm chí khi đối mặt với thực lực cấp vương giả hắn cũng sẽ không còn bị người khác lấn lướt.
“Tiểu Hắc, cám ơn ngươi!”, Dương Ân vặn bẻ khớp một lúc rồi nhìn Tiểu Hắc, nói rất nghiêm túc.
“Được rồi được rồi, giúp ngươi cũng chính là đang giúp Tiên Hoàng ta, nên bớt nói mấy chuyện sến sẩm đi”, Tiểu Hắc đáp, trầm ngâm một lát mới nói: "Tiếp theo ngươi tiếp tục tôi luyện, chờ qua một thời gian ngắn thực lực được củng cố, sau đó lại tiến hành giai đoạn tôi luyện thứ ba".
“Không thành vấn đề, nhưng để ta đi thăm Khỉ Gầy trước đã”, Dương Ân gật đầu đáp.
"Tên nhóc kia không sao, ngươi cứ yên tâm đi, chờ xong việc ở đây thì Tiên Hoàng ta sẽ đi tìm dược vương loại Hồn, có thể khôi phục lại tình trạng của hắn như ban đầu, thậm chí còn mạnh hơn!”, Tiểu Hắc bảo đảm.
Dương Ân gật đầu, sau đó đi về phía Khỉ Gầy, nhìn Khỉ Gầy đang bất tỉnh, thở dài nói: "Huynh đệ yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho huynh tỉnh lại".
Ngay sau đó, Dương Ân lấy phong ấn châu có được từ chỗ Thạch Sa Phong ra, nói với Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, mau giúp ta cởi bỏ phong ấn ở đây".
"Tham lam quá không có kết cục tốt, ngươi vẫn nên luyện lại mấy kỹ thuật chiến đấu cấp thấp đi, nhất là quyền cấp binh, quyền ý của nó được đơn giản đến mức tối đa, so với các kỹ thuật chiến đấu khác lại càng thực dụng hơn", Tiểu Hắc nói.
Dương Ân cũng không tỏ ra miễn cưỡng, làm theo lời Tiểu Hắc nói, bắt đầu hồi tưởng lại cách luyện quyền cấp binh.
Trong lúc hắn đang luyện, thì có một đám khách không mời xông vào nơi này, nhưng đám khách không mời này cũng không phải là người Man di.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.