Chương trước
Chương sau
Lúc này, Hoàng Phủ Minh Ngọc cuối cùng cũng nhận ra quyết định muốn bắt sống Dương Ân vừa rồi của mình là sai lầm đến mức nào, khiến cho cô ta phải tổn thất biết bao nhiêu ngươi, bao gồm cả Hoàng Phủ Duy Dân, cô ta thất kinh quát lớn: "Giết hắn, không chừa cho hắn dù chỉ nửa đường sống!"
“Giờ mới muốn giết ta thì cũng muộn rồi!”, Dương Ân lạnh lùng đáp lại, đạo Tử thần rốt cuộc cũng đã được giải phóng, đám Man di tới gần hắn đều bị ảnh hưởng, tinh thần của bọn chúng đều giống như chết đi sống lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Dương Ân điên cuồng xuất thủ, thương Tam Long hai lưỡi cùng thanh đao sắt liên hợp trái phải, mấy tên Man di giống như những tượng gỗ vậy, liên tục bị hắn tước đoạt mạng sống.
Hô Diên Đại An nhìn thấy Dương Ân càng lúc càng mạnh, trong lòng đã chấn kinh rồi, lập tức kêu lên: "Công chúa, chúng ta đi thôi, nhanh lên, tên tiện dân Đại Hạ này là hung thần giết người, chúng ta không ngăn được!"
"Ta không thể vứt bỏ quân của mình, giết hắn cho ta!", Hoàng Phủ Minh Ngọc cực kì kiên định quát lên.
Thấy Hoàng Phủ Minh Ngọc cứ khăng khăng như vậy, Hô Diên Đại An cắn răng, cũng không để ý tới nữa Hoàng Phủ Minh Ngọc nữa, liền lăn một vòng xông ra ngoài, gã hẳn là một tên Man di nhát gan.
Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn Hô Diên Đại An đang chạy trốn, sự chán ghét liền hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta.
Mà lúc này, Dương Ân đã mở ra được một con đường máu, nhanh chóng vọt tới chỗ chỉ còn cách cô ta mấy thước.
Cô ta cũng không ngồi chờ chết, rút kiếm nhắm vào Dương Ân quát lên: "Tới đi, công chúa ta đây cũng không sợ ngươi!"
Hoàng Phủ Minh Ngọc cũng là thiên tài của tộc, đã thức tỉnh Man kình tầng hai, nếu cho cô ta thêm thời gian, nói không chừng cô ta còn có thể thức tỉnh đến Man kình tầng ba, đáng tiếc cô ta không chờ được tới ngày đó mà đã gặp Dương Ân trước.
Hoàng Phủ Minh Ngọc dùng hết toàn lực ra tay, Man kình cường đại không thua kém bất kỳ một người đàn ông nào, thậm chí có khi còn mạnh hơn rất nhiều, ánh sáng từ đường kiếm hóa thành hư ảnh voi lớn lao thẳng về phía Dương Ân.
Tiếc là khi Dương Ân liếc nhìn cô ta, một cảm giác tuyệt vọng chết chóc liền dâng lên khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cả người mềm nhũn trên mặt đất, không lấy được chút sức lực nào, tựa như đã đi tới trước quỷ môn quan, chỉ cần đi về trước một bước chính là địa ngục.
Ngay sau đó, Dương Ân đã xuất hiện trước mặt cô ta, đánh cô ta ngất xỉu, sau đó vác cô ta trên vai, nhanh chóng lao về phía gấu Hắc Cương nhập bọn.
Đám Man di còn lại đại loạn, bọn chúng đều muốn cứu Hoàng Phủ Minh Ngọc, nhưng đạo Tử Thần của Dương Ân lúc này là bất khả chiến bại, không ai có thể uy hiếp được hắn, ngược lại còn bị hắn chém giết điên cuồng để mở ra một con đường máu.
Hắn đã nhập bọn được với gấu Hắc Cương, nhảy lên lưng nó, sau đó chạy đi.
“Chó Đại Hạ khốn kiếp, mau bỏ công chúa xuống!”, có rất nhiều tên Man di không biết sống chết liều mạng đuổi theo.
Tiếc rằng đám lang yêu chưa chết hẳn kia vẫn tiếp tục tấn công bọn chúng dữ dội, đám lang yêu cũng không sợ sống chết, cản đường của rất nhiều tên Man di, chỉ còn lại một số tên có thể đuổi theo.
Gấu Hắc Cương là linh yêu đỉnh cấp, nó lớn lên trong rừng rậm, nó đã muốn chạy trốn ra khỏi đây thì làm sao đám Man di kia đuổi kịp được.
Không mất nhiều thời gian để gấu Hắc Gương bỏ xa đám Man di kia.
Để thoát khỏi những tên đang truy đuổi, Dương Ân nói với gấu Hắc Cương: "Hôm nay ta cho ngươi tự do. Ngươi có thoát được hay không là tùy thuộc vào khả năng của ngươi".
Nói xong, hắn vác Hoàng Phủ Minh Ngọc nhảy lên ngọn cây lớn, sau đó liên tục nhảy về phía những cây to xung quanh, không chạy trên mặt đất nữa.
Gấu Hắc Cương vui mừng vì được tự do, thoát ra một cái liền chạy như điên, dẫn quân Man di đuổi theo hướng khác cho Dương Ân.
Sau khi Dương Ân nhảy trên những ngọn cây được một lúc, hắn tìm thấy một cái đầm có thác nước, nên dừng lại gần đó, nói với Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, ngươi xem xung quanh đây có nguy hiểm gì không?"
Năng lực cảm ứng của Tiểu Hắc so với Dương Ân còn kinh người hơn, đôi mắt chó của nó đảo qua đảo lại, mũi nó lại ngoéo lên, rồi nó mới nói: "Nơi quỷ quái này yên tĩnh đến lạ thường, nhưng nó khiến cho Tiên Hoàng ta cảm thấy rất kỳ lạ".
"Mặc kệ nó đi, cũng đâu phải là khắp nơi đều tràn đầy nguy hiểm đâu, luôn có nơi bình yên mà", Dương Ân nói xong liền vác Hoàng Phủ Minh Ngọc đi về phía cái đầm bên dưới thác nước.
Khi Dương Ân sắp tới đầm nước, cuối cùng Tiểu Hắc cũng tìm ra được manh mối của đầm nước này, nó nghĩ thầm: "Hóa ra là địa bàn của lão rùa. Thảo nào yên tĩnh như vậy".
Tiểu Hắc cũng không nhắc nhở Dương Ân, không biết rốt cuộc nó có ý tưởng gì trong đầu.
Khi Dương Ân đi đến mép đầm nước, hắn ném Hoàng Phủ Minh Ngọc sang một bên, sau đó rút nửa đoạn roi đang vòng quanh thắt lưng của mình ra, trói Hoàng Phủ Minh Ngọc lại, chuẩn bị hồi phục sức lực đã mất ở đây.
Hắn muốn xuống nước, nhưng lại sợ dưới nước có thủy quái mà mình không biết, cho nên hắn đứng tấn Long Quy trấn thủy ở trên bờ, lẩm bẩm: "Tuần lão nói ta gặp nước thì bay, cũng không biết là thật hay giả".
Lúc hắn đang tập trung đứng tấn, Tiểu Hắc bèn rất tự nhiên bố trí một phòng ngự cho hắn ở bên cạnh để ngăn chặn đám Man di phát hiện ra.
Dưới đầm nước sâu, đột nhiên có một bóng đen cực lớn từ từ trồi lên trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.