Trước mắt thấy nhiều đầu Man di như vậy, Dương Ân muốn đem về cũng không dễ dàng. Hắn cần mở rộng không gian càn khôn, nếu không thì lãng phí bao nhiêu đầu người như thế thì không đáng.
Tuy rằng, Tiểu Hắc có thể có năng lực này, nhưng tên nhóc đó lại không sẵn lòng giúp hắn thu đầu người, hắn đành phải tự làm.
“Thằng nhóc nhà ngươi đừng có si tâm vọng tưởng nữa. Muốn mở rộng không gian càn khôn thì phải nâng cao cảnh giới của mình, mới có thể dựa vào sức mạnh của mình để mở rộng nó. Với thực lực của ngươi mà có thể ngưng tụ thành không gian càn khôn thì đã không tệ rồi, đừng mơ mộng cao xa nữa!”, Tiểu Hắc nói
“Tiểu Hắc, ngươi đường đường là Tiên Hoàng duy ngã độc tôn trong trời đất này, chỉ có mỗi chuyện mở rộng không gian càn khôn mà không có cách nào sao?”, Dương Ân ra sức tâng bốc Tiểu Hắc nói.
Hắn biết sự thần kỳ của Tiểu Hắc, chắc chắn nó còn giữ lại chiêu cuối, nhưng không chưa bị hắn ép được ra mà thôi.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Hắc nghe lời nịnh nọt của Dương Ân thì dương dương tự đắc hếch cái mặt chó lên trời, tỏ ra rất hưởng thụ lời nói của Dương Ân: “Tên nhóc nhà ngươi cũng biết nói chuyện đấy nhỉ, dùng câu “duy ngã độc tôn trong trời đất” để miêu tả Tiên Hoàng ta thật là cao ngạo”.
“Vậy chút chuyện nhỏ này không làm khó được ngươi chứ?”, Dương Ân lại hỏi.
“Nếu ngươi đã thành tâm muốn mở rộng không gian càn khôn như thế vậy thì để ta nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vo-than/1049067/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.