Chương trước
Chương sau
Binh khí của Man tướng đâm ra như sừng bò húc tới, ẩn chứa nguồn sức mạnh vô cùng chấn động, cho dù là tường đồng vách sắt thì cũng có thể bị khoét cho nổ tung ra.
Lúc này, Dương Ân đang bị một tên Man di không muốn sống ôm chặt cứng, không có cách nào tránh né, hắn phải gắng gượng lôi tên Man di lên chắn đòn cho mình.
Bang!
Tên Man di chắn cho Dương Ân trực tiếp bị đánh nát, mà đòn công kích kia cũng không bị cản trở chút nào.
Nó vẫn đánh xuyên qua tên Man di đó rồi hung hãn đập vào người Dương Ân, khiến cho hắn bị đánh nghiêng về phía trước mấy bước, thiền y bị đánh nứt, sau lưng một dòng máu tươi ngay lập tức rỉ ra, mặc dù thể chất của hắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng dưới đòn công kích này hắn cũng bị thương không nhẹ.
Tên Man tướng kia vô cùng phẫn nộ, hắn rống lên: "Con chó Đại Hạ kia, ngươi chết chắc rồi".
Hắn ta một lần nữa dùng hết sức đập chùy vào người Dương Ân, tung ra hết chiêu này đến chiêu khác, sức mạnh vô cùng cường bạo, tạo ra mấy cái hố sâu đến nửa thước trên mặt đất, còn có nhiều cây cối bị đòn công kích của hắn ta làm cho gãy đổ, chỉ có Dương Ân là không bị đánh trúng đòn nào.
Dương Ân vừa rồi đã bị trúng đòn, sao có thể chịu để cho mình bị trúng đòn thêm lần nữa? Khả năng phản ứng của hắn nhạy hơn so với các chiến tướng đỉnh cấp nhiều lắm.
Man tướng thi triển biết bao nhiêu chiêu thức cũng không đánh trúng được Dương Ân, giữa lúc đó Dương Ân bắt được cơ hội lúc kẻ địch vừa kết thúc một chiêu, chuẩn bị dùng lực thi triển chiên thức khác, thì hắn đột nhiên phát lực đánh ra.
"Vừa rồi đánh rất sảng khoái, bây giờ thì đến phiên ta!", Dương Ân hét lớn một tiếng, tấn công vào sườn trái của Man tướng, công kích mãnh liệt vào sườn trái của hắn ta.
Thốn quyền!
Băng sơn chưởng!
Chạy như bay!
Man tướng lãnh trọng đòn công kích tổng hợp của Dương Ân, ba tầng huyền giáp trên người hắn ta hoàn toàn bị đánh bể, thấu đến da thịt, chưởng pháp của Dương Ân lại tiếp tục đánh tới, chân lại đá lên một cước đòi mạng, sau đó lại thi triển một quyền vào trung tâm, tên Man tướng bị đánh thành thịt nát, còn kỹ thuật chiến đấu của Dương Ân tất cả đều thăng cấp, quyền, chưởng, thế chân ba loại kỹ thuật chiến đấu đều bước vào giai đoạn tinh thông, chiến lực lại lần nữa tăng lên không ít.
Khi tên Man tướng đó bị tiêu diệt, những tên Man di còn sống đã vô cùng khiếp sợ, không thể tiếp tục vây giết được nữa, vì nhận ra đối thủ quá mạnh mẽ.
Khi Dương Ân đang định truy sát và giết hết những tên đó, thì hắn đột nhiên cảm thấy phía sau đầu truyền đến một âm thanh xé gió, hắn sợ tới mức lăn một vòng, một mũi tên sắc bén cắm thẳng xuống đất, cắm sâu đến tận đuôi mũi tên, chỉ cần hắn chậm một chút thì mũi tên đó đã cắm vào đầu hắn rồi.
Chíu chíu!
Lại có thêm mấy mũi tên khác bắn tới, từng cú bắn mang theo uy lực rất cường đại và chính xác, buộc Dương Ân phải né tránh liên tục, cuối cùng hắn đã chật vật thoát thân sau khi chui tọt ra đằng sau một mỏm đá.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào thì trên đỉnh đầu một lần nữa cảm nhận được sự uy hiếp, hắn liền né qua một bên, ở chỗ mà hắn vừa rời đi lại cắm sâu xuống một mũi tên.
"Như vậy mà cũng có thể tìm được ta, quái lạ!", Dương Ân thầm mắng một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời, quả nhiên thấy một con chim to bay vòng quanh ở trên đỉnh đầu hắn, có một tên ngồi ở trên đó lại bắn một mũi tên hướng về phía hắn.
Lần này, Dương Ân nhắm thẳng mũi tên đang bay đến trước mặt, giơ tay chụp lấy nó, mũi tên này có khí thế mãnh liệt, định đâm vào mặt của Dương Ân nhưng đã bị hắn bắt lấy, khó có thể tiến thêm được một phân nào.
Dương Ân nhìn lên tên đang cưỡi trên con đại bàng lớn, quát to: "Trả lại cho ngươi!"
Dương Ân nắm mũi tên vung lên một cái, mũi tên hung hãn phóng ngược lại, lực này so với lực bắn xuống ban nãy không hề kém cạnh, thậm chí còn cường hãn hơn rất nhiều, thẳng hướng đầu con đại bàng lớn phóng tới.
“Ha ha, muốn đối đầu với kỹ thuật bắn cung của ta, ngươi còn kém xa!”, A Nhược Lạp ngồi trên con đại bàng lớn chế nhạo, sau đó lại bắn ra một mũi tên, nhắm thẳng vào mũi tên mà Dương Ân đã ném lại, hai mũi tên va chạm một cách chính xác, xiên vào nhau trên không trung.
"Tên nhóc Man di kia, có ngon thì xuống đây đại chiến ba trăm hiệp!", Dương Ân giơ ngón tay giữa hướng về phía A Nhược Lạp khiêu khích quát lên.
"Chó Đại Hạ, chờ ngươi ăn thêm một mũi tên của ta rồi nói sau!", A Nhược Lạp cười lạnh một tiếng, sau đó nắm bàn tay lại, đặt lên dây của cung sừng bò ba mũi tên, sau đó kéo căng dây cung, ba mũi tên đồng loạt bắn về phía Dương Ân với tốc độ cực nhanh.
“Mẹ kiếp, nói bắn một mũi tên mà lại biến thành ba mũi tên, tên nhóc Man di này thật ác!”, Dương Ân nhìn ba mũi tên được bắn ra cùng một lúc, uy lực rất mạnh, nhìn sao cũng không né được.
Hắn liền rút cây đinh ba ra, đánh rơi ba mũi tên cùng một lúc, khi cây đinh ba của hắn chạm vào ba mũi tên, hắn cảm nhận được một lực phản kích cực mạnh, khiến cho suýt chút nữa là cây đinh ba rơi khỏi tay của hắn.
Cũng may là cuối cùng hắn cũng chặn được ba mũi tên, nhưng đến lúc này hắn mới nhận ra là mình đang ở trong vòng vây, hắn thầm nguyền rủa: "Chết tiệt, bị tên nhóc Man di đó gài bẫy rồi!"
“Tới đây chó Đại Hạ, ta sẽ đấu với ngươi một cách công bằng!”, A Nhược Lạp để con đại bàng bay thấp, rồi nhảy xuống khỏi con đại bàng và quát lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.