Chương trước
Chương sau
Cung da rắn là chiến lợi phẩm mà Dương Ân thu thập được sau khi giết chết ba mươi tên lính của tộc Man di, hắn còn thu được không ít mũi tên treo ở sau lưng.
Mặc dù hắn không luyện kỹ thuật bắn cung, nhưng từ nhỏ hắn đã có một xuất thân không tầm thường, lại thích luyện võ nên thường xuyên đi săn thú với đám bạn, vì vậy kỹ thuật bắn cung của hắn cũng không tệ, hoàn toàn có thể bắn chết mấy tên Man di ở phía trước.
Hắn giết được một tên, sau đó liền liếc mắt về phía một tên khác rồi bắn ra một mũi tên, bắn trúng tim của đối phương, máu bắn tung tóe, tên kia liền ngã gục.
Ngoài ra còn có ba tên khác ở cách đó không xa, nếu bắn tên lần nữa sẽ bị phát hiện, nên hắn khom người, bước về phía trước, trong đầu tính toán cách bắn sao cho có thể giết được hết bọn chúng trong thời gian ngắn nhất mà không gây ra quá nhiều động tĩnh.
Dương Ân liên tục vọt qua, cách ba tên kia càng lúc càng gần, hắn rút cây đinh ba trên lưng ra, trực tiếp dùng nó làm mũi tên, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Một thương này không thể giết chết cả ba, nhưng cũng đủ để khiến cho bọn chúng ngã xuống".
Dương Ân đặt cây đinh ba lên cung da rắn đang kéo căng, cây đinh ba lập tức hung hãn bắn ra ngoài.
Mũi tên này của hắn không phải là để bắn chết người, nó chỉ làm cho kẻ địch bị nhiễu loạn mà thôi.
Cây đinh ba bừng bừng lao ra, gây nên động tĩnh không nhỏ, tên dẫn đầu còn chưa kịp chống đỡ liền bị bắn trúng bên hông, lực của cây đinh ba bị bắn ra rất mạnh, khiến cho hắn ta ngã xuống đụng trúng hai tên còn lại, khiến cho hai tên kia cũng lảo đảo ngã xuống.
Lúc này, Dương Ân lao ra như một con sư tử hung dữ đang săn mồi, tốc độ thực sự kinh người, phóng ra trăm thước chỉ trong vòng hai ba cái chớp mắt, khi hai tên Man di không bị thương vừa đứng dậy thì hắn chỉ còn cách bọn chúng hai trượng, đánh ra chưởng ấn cực mạnh.
Bang! Bang!
Hai tên kia chỉ là Man di cấp sĩ, làm sao có thể chống chọi được với đòn tấn công bất ngờ của Dương Ân, lập tức bị đánh cho mặt mày mờ mịt, thân thể cường tráng nhanh chóng ngã xuống, chết ngay tức khắc.
"Người đâu...", tên Man di vừa rồi bị Dương Ân bắn trúng ngược lại vẫn chưa có chết, hắn ta thất thanh hô lên, vừa hô xong thì đã bị Dương Ân một cước đá vỡ đầu.
"Thật đáng tiếc cho một cái đầu tốt!", Dương Ân đau lòng thầm thở dài một tiếng, liền rút một một con dao sắt xỉn màu cắt lấy đầu của tên Man di đó.
Lần này, Dương Ân tạo ra động tĩnh rất nhỏ, cho dù tên Man di vừa rồi mới gào thét thì vẫn không có truyền đi xa, nhưng khi Dương Ân cầm mấy cái đầu chạy đi thì những tên Man di khác cũng đã lao tới, cuối cùng hắn bị rơi mất một cái đầu.
"Đúng là một con chó liều mạng, hắn còn dám săn người của chúng ta. Hắn sẽ không trốn thoát đâu. Mọi người xung quanh đây phải cảnh giác cao độ. Nếu tìm được tung tích của hắn thì lập tức phát tín hiệu!", Man di cấp tướng tức giận hét lên.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, một mũi tên lạnh lùng đã bay tới với tốc độ cực nhanh, hướng về phía mặt của tên Man di cấp tướng kia.
Nhưng Man tướng kia phản ứng rất nhanh, ngay lúc mũi tên sắp trúng mặt thì đã kịp đưa tay ra bắt, nhưng lực bắn của mũi tên quá mạnh, nên khi hắn ta chụp trúng vẫn còn đủ lực để đâm tới, Man tướng dốc hết sức lực kéo mũi tên quăng ra, nhưng vẫn bị mũi tên đâm trúng một chút trên mặt, máu tươi lập tức rỉ ra.
"Khốn kiếp, bắn chết tên nhóc đó cho ta!", Man tướng tức giận kêu lên.
Cũng không đợi hắn ta lên tiếng, những tên Man di khác đã xuất thủ, có tên truy kích, có tên trực tiếp bắn tên, nhất định phải hạ được Dương Ân.
Dương Ân giơ ngón giữa cười to, hướng về phía đám Man di nói: "Có gan thì đuổi vào đây!"
Dương Ân nhảy lên mấy cái, một lần nữa tiến vào địa bàn của lang yêu.
Một số tên Man di không sợ chết đuổi theo, lập tức bị cả chục con sói lao ra từ nhiều hướng khác nhau tấn công, khiến bọn chúng sợ hãi phải thối lui hết lần này đến lần khác.
Bọn chúng không thể tùy tiện xuất thủ với lang yêu, một khi bầy lang yêu phát động công kích, chắc chắn sẽ bất lợi hơn đối với bọn chúng, điều này khiến bọn chúng cảm thấy rất tức giận.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ khó giết được tên tiện dân Đại Hạ này!”, một tên Man di không cam lòng nói.
“Mọi người có để ý không, tại sao tên tiện dân Đại Hạ đó lại không bị lang yêu tấn công?”, một tên Man di khác nghi ngờ hỏi.
Bây giờ bọn chúng đều nhận ra rằng tên Đại Hạ kia chắc hẳn có ẩn tình kỳ lạ gì đó mà bọn chúng không biết rõ.
Tên Man di cấp tướng dẫn đầu nhanh chóng báo cáo tình hình cho A Nhược Lạp, Mạnh Cố bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt già nua trở nên vô cùng khó coi, lão ta nói: "Tên Đại Hạ đó chắc chắn có quan hệ với bọn lang yêu, nếu không thì hắn không thể tới lui chỗ đó tự do như thế được. Lang yêu vốn là loài vô cùng bài xích các chủng tộc khác".
"Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?", A Nhược Lạp nhíu mày nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.