Chương trước
Chương sau
Khi một tên đã bị buộc phải rút lui, ba tên còn lại không thể lấp kín thế trận, tất cả đều bị thương dưới cây đoạn côn của Khỉ Gầy, khiến bọn chúng sợ hãi lùi xa, vì sợ sẽ bị thiếu niên hung bạo này tàn sát.
Ngay khi Khỉ Gầy đang định tiếp tục đuổi theo, thì Dương Ân đã kêu lên thất thanh: "Khỉ Gầy, huynh bình tĩnh lại cho ta!"
Dương Ân đã dùng hết sức bình sinh để kêu lên, hắn rất sợ sẽ không thể gọi Khỉ Gầy quay trở lại.
Quả nhiên, trong lòng Khỉ Gầy vô cùng sùng bái Dương Ân, nghe được tiếng gọi của Dương Ân thì đầu óc trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều, khí thế trên người bỗng nhiên biến mất, ánh sáng của đoạn côn cũng trở nên ảm đạm, hắn ta sững sờ nói: "Ta... chuyện gì đã xảy ra thế này?"
Nói xong, hắn ta liền ngã ngồi xuống đất, suýt chút nữa là ngất đi.
Dương Ân vội vàng chạy tới, hỏi: "Khỉ Gầy, huynh không sao chứ?"
Khỉ Gầy khẽ lắc đầu nói: "Đại ca, ta không sao, chỉ là... có hơi mệt".
“Không sao là tốt rồi, chúng ta đi nhanh lên!”, Dương Ân nhấc Khỉ Gầy lên nói, cũng không chờ Tiểu Hắc, vội vàng chạy khỏi nơi này.
Khỉ Gầy đã gây ra biến động lớn như vậy, nhất định sẽ có người đến gây sự.
Từ Tiểu Cường vốn dĩ muốn ở lại một mình để thoát khỏi sự nghi ngờ là đồng bọn với Dương Ân và Khỉ Gầy, cũng không sợ bị trả thù, nhưng suy nghĩ chần chừ thế nào lại tiếp tục đuổi theo bọn họ.
"Từ Tiểu Cường ta há lại là tên hèn nhát!", trong lòng Từ Tiểu Cường kiên quyết nói.
Còn có một số tên đang hăng máu ở gần đó định bao vây nhóm Dương Ân, nhưng Dương Ân chỉ nói một câu, bọn chúng liền để cho họ đi qua.
Bọn ta là thủ hạ của Lý Đại Chuỷ!
Tên của Lý Đại Chuỷ, không có ai trong quân đoàn Tử Thần là không biết.
Cho dù là mười tên Thiên Phu Trưởng thống lĩnh trong quân đoàn Tử Thần, thì khi nghe đến tên của Lý Đại Chuỷ vẫn sẽ cảm thấy e dè, không muốn dây vào.
Cứ như thế, Dương Ân vội vã mang Khỉ Gầy đi tìm Lý Đại Chuỷ.
Bọn họ bây giờ thân cô thế cô, nếu không có tên ác nhân Lý Đại Chuỷ bảo hộ, chỉ sợ bọn họ sớm muộn cũng bị những tên khác ở đây hành hạ cho đến chết.
Thật may là Lý Đại Chuỷ ở một nơi cố định, muốn tìm được gã ta cũng không khó, chỉ có điều ở chung quanh gã ta hiện đầy những thân thể con người cụt tay cụt chân, khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Nơi này dường như là một khu vực cấm, ngoại trừ số lượng người có hạn trong quân đoàn Tử Thần ghé qua, sẽ không có người nào chủ động tiếp cận nơi này.
Lý Đại Chuỷ tỏ ra thờ ơ với đám người Dương Ân, gã ta tiếp tục nằm xuống ngủ, dường như chỉ khi đói bụng thì gã ta mới chủ động ra chiến trường truy lùng người của tộc Man di.
Những tên còn đang đuổi theo nhóm Dương Ân đành phải rút lui một cách miễn cưỡng, bọn chúng không muốn lại gần ác nhân Lý Đại Chuỷ.
Đám người Dương Ân rốt cục đã có thể thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự sợ lại xảy ra chuyện bị cướp bóc, có thể đột phá vòng vây một thời gian ngắn, nhưng khó có thể chặn được vòng vây của nhiều người, thậm chí kể cả những tên cường đại hơn cũng sẽ xuất hiện.
Ở trên chiến trường, một món binh khí tốt thường sẽ là mấu chốt để quyết định thắng bại, bất kỳ ai cũng đều muốn có được cho mình một món binh khí tốt hơn, giống như món binh khí hỏng mà Khỉ Gầy vừa tìm được, mặc dù cấp bậc không rõ, nhưng nó lại có thể phát huy ra uy cực đại, tất nhiên nó sẽ trở thành miếng mồi ngon thu hút nhiều người khác.
“Lão đại, ta đã tìm thấy một món binh khí thật lợi hại!”, Khỉ Gầy lúc này đã hoàn hồn, nói với Dương Ân một cách hào hứng.
“Vậy thì canh giữ cho tốt, đừng để cho nó bị người khác cướp mất!”, Dương Ân bật cười sảng khoái nói.
Hắn xem Khỉ Gầy như huynh đệ, đồ của huynh đệ thì có khác gì đồ của mình, tất nhiên hắn sẽ không ghen tị.
"Yên tâm đi, vật đã vào tay ta thì ai cũng không cướp nổi", giờ khắc này, Khỉ Gầy vô cùng tự tin.
Trong lòng Từ Tiểu Cường cũng có chút dao động, hắn ta đang suy nghĩ chờ hai ngày nữa lại ra hố binh khí xem thử, biết đâu hắn ta lại thu hoạch được chút gì đó.
"Vậy thì tốt, chỉ có điều huynh phải khống chế được nó, nơi này là quân đội, không được tùy tiện giết chóc", Dương Ân nhắc nhở.
Khỉ Gầy gãi gãi cái đầu ổ gà rồi nói: "Vừa rồi ta kiểm soát nó không tốt. Một khi nó đã nhận ta là chủ nhân, ta ắt có thể điều khiển nó", dừng một chút hắn ta còn nói: "Lão đại, binh khí của huynh cũng không tệ".
Dương Ân cười nói: "Cũng mong là thế".
Thật ra thì hắn không nhìn ra được cái đinh ba gãy này có điểm gì tốt, nhưng hắn tin Tiểu Hắc.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Hắc lại chạy trở lại, nó lượn lờ xung quanh Dương Ân với vẻ mặt phấn khích, rồi lại nhảy lên vai Dương Ân và kêu lên một tiếng vui sướng.
Dương Ân hỏi: "Lại tìm được đồ tốt gì hả?"
“Ẳng ẳng”.
"Nhả ra cho tao xem thử nào".
“Ẳng ẳng”.
"Đừng keo kiệt như vậy chứ, cây đinh ba của tao nhìn sao cũng không bằng đoạn côn của Khỉ Gầy. Mày bảo tao đem nó đi đánh địch, mày không thấy xấu hổ hả?"
“Ẳng ẳng”.
"Này, Tiểu Hắc, mày đang làm gì vậy? Cây đinh ba này đã hỏng rồi mà mày cũng muốn thu nó lại, thật là không có đạo đức!"
...
Dương Ân nắm chặt cây đinh ba trong tay ngăn Tiểu Hắc giật lấy, Tiểu Hắc bất thình lình cắn một cái ngay ngón tay của Dương Ân, cơn đau làm cho Dương Ân co tay lại nhanh chóng, nhưng máu của hắn đã rơi trên cây đinh ba, Dương Ân hướng về phía Tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc, mày cắn thật hả!"
Đúng lúc này, cây đinh ba lại đột nhiên phát ra ánh sáng mờ mờ mà không ai để ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.