“Còn làm thế nào được, nhịn đói trước đã, để sau nghĩ”, Dương Ân trả lời.
Sau đó, hắn cầm cái đầu người mà Từ Tiểu Cường đưa qua để đi tới lều ghi quân công của hắn.
Vào trong lều, vẫn là vị phó quan mặt lạnh ngồi trong đó, thấy Dương Ân đi vào, trong ánh mắt loé lên tia sáng không dễ phát hiện.
“Phó quan, tiểu nhân tới ghi quân công…”, Dương Ân giơ cái đầu người lên, nhưng hắn chưa nói xong thì phó quan đã nghiêm giọng nói: “Ai nói cho ngươi đây là chỗ ghi quân công, cút ngay cho ta!”
Dương Ân bỗng chốc ngây ngốc.
Hắn lại bị Lý Đại Chủy lừa rồi.
“Dương Ân cáo lui!”, Dương Ân tự biết đuối lý, vội vàng đáp lại một tiếng rồi muốn lui ra khỏi lều, nhưng hắn chưa lui được vài bước thì phó quan mặt lạnh đã mở miệng một lần nữa: “Đã tới rồi thì để xuống, phó quan ta sẽ đích thân ghi quân công này cho ngươi”.
Dương Ân chợt sững lại, mắng thầm trong lòng: “Chơi nhau à?”
“Phó quan ta ghi đầu cấp tướng!”, phó quan mặt lạnh liếc nhìn cái đầu trong tay Dương Ân, lạnh nhạt nói. Sau đó gã hỏi: “Số hiệu, tên?”
Dương Ân vội vàng nói: “Số 9999, Dương Ân!”
“Số 9999, Dương Ân đạt được 200 công!”, phó quan mặt lạnh tuyên bố.
“Cảm ơn trưởng quan!”, Dương Ân đáp lời rồi cầm cái đầu người rời khỏi lều.
Khi hắn rời khỏi cũng không nghe thấy phó quan mặt lạnh lẩm bẩm: “Lính ngục nô mới tới ngày đầu tiên đã giành được 200 công, hình như đã là chuyện của 20 năm trước nhỉ”.
20 năm trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-vo-than/1049006/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.